CÔNG CHÚA BARI - Trang 117

viên Holland của Kensington, một tòa nhà ba tầng màu trắng vô cùng tráng
lệ. Cây cối ngoài vườn rất rậm rạp nên nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy thấp
thoáng mấy cánh cửa sổ tầng dưới.

Cô Sara đưa tôi vào nhà qua lối tầng hầm bên cạnh cửa chính. Nơi đó là

bếp và phòng giặt, cũng là phòng đợi của những người làm. Cô đưa tôi qua
sảnh lớn của tầng hầm rồi lên tầng hai. Tại đây tôi gặp phu nhân Emille. Bà
trạc năm mươi, có ánh mắt xa vắng như người vừa thức dậy. Tôi không biết
quý tộc hay người giàu ở đất nước này như thế nào, chỉ biết rằng ngoài bà ra
thì tất cả những người trong nhà này đều tồn tại để phục vụ bà. Không biết
ông chủ thì sao. Phu nhân Emille mặc váy trắng ngồi bên cạnh bàn nước và
đang nghe điện thoại. Cô Sara cùng tôi đứng trước hành lang đợi một lúc lâu
sau thì bà mới dập máy rồi nhìn chúng tôi. Cô Sara tỏ ra cung kính:

“Thưa bà, tôi đã đưa người mát-xa tới.”

Người phụ nữ sắp xếp các loại hóa đơn, thư tín trên bàn và hờ hững hỏi.

“Người Trung Quốc à?”

“Vâng, thưa bà.”

“Xem nào, để xem tài nghệ cô ta tới mức nào mà chị khen đến thế.”

“Tôi sẽ chuẩn bị trong phòng ngủ.”

Chúng tôi vào phòng ngủ sắp sẵn bồn ngâm chân, khăn bông để cạnh cái

ghế dài và chuẩn bị cả tinh dầu thảo dược. Cô Sara thì thầm vào tai tôi.

“Lần sau thì cháu tự làm nhé.”

Phu nhân Emille đi vào nằm trên chiếc ghế dài. Tôi ngâm chân bà trong

nước nóng và bắt đầu thao tác bóp chân, lau sạch, bôi tinh dầu thảo dược và
làm mềm chân bà. Tôi lướt tay từ gót chân tới các ngón chân, bắt đầu nắm
toàn bộ bàn chân. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu mường tượng về bà.

Một cái gì đó như đám mây đen bao phủ lấy toàn thân phu nhân Emille.

Tôi thấy cảnh tượng bà cùng chồng rời khỏi ngôi nhà nằm giữa rừng cây.
Nơi này không phải là nước Anh. Cảnh lại thay đổi và lúc này bên cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.