CÔNG CHÚA BARI - Trang 113

Ali lắc đầu còn chị Luna cười hô hô.

“Ngố thế, cậu ta rủ em đấy. Chị đi theo làm gì?”

Lúc này tôi mới hiểu bèn đóng sập cửa lại. Nhìn qua lỗ nhòm, tôi thấy Ali

đứng đó một lúc rồi đi về phía cầu thang. Chị Luna nói với tôi bằng giọng
trêu chọc.

“Vậy là có lời mời hẹn hò rồi đúng không? Phụ nữ từ lúc này là phải cẩn

thận.”

“Nghĩa là sao chị?”

“Thì cái thằng giống như con voi ấy muốn tán tỉnh em chứ sao.”

Từ sau khi mơ thấy linh hồn và thể xác mình tách rời nhau cho tới giờ, tôi

không còn sợ một người đàn ông nào nữa. Chuyện đó có thể chú Rhu trong
nhà hàng Thượng Hải đã đoán biết, nhưng chú Thanh và các nhân viên trong
tiệm Tonkin không ai biết về điều này. Tôi vẫn còn chưa qua nổi mốc tuổi
của một đứa bé con với thân hình khẳng khiu gầy đét. Tôi có kinh muộn, lần
đầu tiên là hồi còn làm ở nhà hàng nhưng điều đó không làm cho tôi hoảng
sợ. Vì tôi đã được nghe chị Syang giảng giải nhiều lần. Tôi luôn cho rằng
mình đã thành đàn bà từ trước đó lâu rồi.

Tôi không cùng Ali tới khu rừng ở ngoại thành chơi nhưng lại bắt đầu

nghĩ tới hình bóng và đôi mắt to của anh. Nếu phác họa hình ảnh ông Abdull
trong đầu, dù biết là có sự khác nhau về giới tính nhưng tôi có cảm giác ông
giống như bà tôi hoàn sinh trở lại. Có thể do tình cảm ấm áp của ông Abdull
dành cho tôi. Tôi nhìn Ali chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành với dáng
hình khệnh khạng. Vì thế mà ngay từ đầu tôi đã đối xử rất hòa nhã với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.