CÔNG CHÚA BARI - Trang 15

“Có con cá ấy mà nấu lẩu cay thì cả nhà ta có một bữa ra trò đấy.”

Mẹ sinh em bé xong sau mấy tháng chờ cho lại người và bận bịu với việc

chăm sóc em bé rồi lại mang bầu ai đó trong số chị em chúng tôi nên không
thể đi làm như các bà khác trong xóm. Sau khi sinh chị Mĩ thứ ba, bố mẹ
dường như cũng giữ nên cho tới khi sinh chị Trinh thứ tư thì mấy chị em
cách nhau ba năm một và mẹ tôi lần đầu tiên mới ra khỏi nhà để đi làm.
Nghe nói thời kì phục hồi hậu chiến mẹ đã từng giúp việc và làm đồ ăn
trong nhiều nông trường tập trung của huyện, thành phố nhưng lại được
phân làm trong khu nghỉ dưỡng và học kỹ thuật cắt tóc nam. Sau sáu tháng
mẹ lại phục vụ từ thiện tại bộ phận cắt tóc nam trong khu nhà tắm công cộng
thành phố. Do mong muốn cháy bỏng của bố và bà nội về cậu con quý tử
nên kể cả thời gian học việc thì mẹ đi làm được đúng một năm lại phải nghỉ
làm. Sau sự việc bố ném chị Thục thứ năm vào chậu nước, mẹ hoàn toàn
dẹp bỏ suy nghĩ muốn thay đổi cuộc sống của mình. Mọi người nói do mắc
bệnh sởi mà chị Thục thành ra như vậy, nhưng cả bà và mẹ mãi sau này vẫn
cứ oán trách bố đã quẳng chị ấy vào trong nước khi chị vừa mới chào đời.
Cho tới khi chị Thục hơn ba tuổi, ai cũng nghĩ là chị chậm nói nhưng thật ra
chị đã bị điếc từ trước đó rồi. Bà cũng kể cho tôi nghe chuyện tôi vừa mới
được sinh ra đã bị mang vứt đi.

Tôi bắt đầu tới lớp mẫu giáo trong phường khi được khoảng năm tuổi.

Hoa đỗ quyên nở đỏ rực trên đồi, các chị tôi hái đầy giỏ rau nengi mang về,
đó là thời kì đầu xuân. Tôi đang ngồi trên hiên sưởi ấm thì đột nhiên con
Trắng đâm thẳng ra giữa sân chạy về phía cổng sủa lên inh ỏi. Tai con Trắng
căng hết ra đằng sau, răng nhe ra và sủa rất dữ tợn. Tôi ra phía cổng mở
cánh cửa gỗ xem ai tới thì thấy một đứa con gái lớn hơn tôi một chút đứng ở
đó. Đứa con gái mặc bộ váy áo bằng vải thô trắng. Tôi cứ tưởng là bạn của
chị Hiền tới chơi liền nói “Chị Hiền không có nhà”, nhưng đứa con gái
không nói gì cứ thế chăm chú đứng nhìn tôi. Con Trắng vẫn sủa dữ dội đằng
sau tôi nhưng khuôn mặt đứa con gái không hề tỏ ra sợ hãi. Hình như đứa
con gái nói “không phải nhà này”. Vừa nói xong thì nó quay đầu chạy mất.
Tôi cũng không phân biệt được rằng đứa con gái chạy đi hay là biến mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.