CÔNG CHÚA BARI - Trang 185

12.

Trần nhà mở ra và tôi lơ lửng trong không trung một cách nhẹ nhàng.

Cũng như mọi lần, tôi lại nhìn thấy con đường trắng. Khi tôi đi như lướt trên
đường thì con Chinsung lại vẫy đuôi và đứng chờ tôi. Tôi lao vào Chinsung
định ôm lấy nó thì Chinsung khẽ khàng lùi lại.

“Tớ buồn quá, tớ không thể sống nổi. Hãy an ủi tớ đi.”

“Bari à, không sao đâu. Cậu sẽ vượt qua được hết.”

Con Chinsung truyền ý nghĩ cho tôi như vậy và chạy lên đằng trước. Tôi

theo nó và lại như lướt đi trên con đường trắng. Chúng tôi tới một bờ biển
phủ đầy cát trắng và thấp thoáng những tảng đá to. Bà mặc áo trắng đứng
quay lưng về phía biển. Gió thổi tà áo bà bay phất phơ. Tôi chạy tới và đổ
vào lòng bà, bà nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

“Bà ơi, cháu mất cả gia đình, giờ lại mất cả chồng lẫn con nữa.”

Tôi òa lên khóc, bà vỗ vỗ lưng tôi.

“Cháu hãy nhìn thế giới kia. Những người đi qua đi lại trên đường, giây

phút đó qua đi thì họ cũng chẳng còn ở đó nữa. Cháu hãy nghĩ tới những
người gặp hôm qua, hoặc chỉ vừa lúc nãy thôi. Họ cũng không còn ở đó nữa.
Không còn nghe thấy tiếng và nhìn thấy bóng dáng của họ. Sul con gái cháu
giờ cũng đã đến đây rồi.”

Bà nói như vậy và xoay vai tôi lại. Sul đã đến đứng sau lưng tôi. Cũng

như bà, Sul mặc áo Jogori

[32]

nhỏ như một con búp bê đang đứng bên cạnh

con Chinsung. Tôi dang hai tay ra tiến tới định ôm lấy Sul nhưng con tôi
cũng giống như Chinsung, lùi lại đằng sau. Tôi vội vàng tiến tới thì Sul cũng
lùi lại bằng khoảng cách như vậy. Bà tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.