CÔNG CHÚA BARI - Trang 203

Phu nhân Emille luôn miệng kể tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời

gian qua.

“Ta đã tới thăm mẹ của Toni và còn giới thiệu cả luật sư cho cô ta nữa.”

Tôi cũng kể cho bà nghe những chuyện đã làm biến đổi cuộc đời tôi. Mắt

của phu nhân Emille trở nên đỏ hoe, bà nắm lấy tay tôi, thì thầm “tội nghiệp
cháu quá” và vỗ về tôi. Tôi cũng nói cả tin đã nghe được gần đây về Ali và
phu nhân nói ngay trước khi ý định nhờ vả của tôi được chuyển thành lời.

“Ta có thể tìm hiểu xem chồng cháu đang ở đâu.”

Tôi đứng dậy, cúi mình xuống cảm ơn bà và nói.

“Chính vì điều này mà cháu tới đây. Cháu rất muốn biết anh ấy đang ở

đâu.”

Sau một khoảng thời gian không có tin tức gì, cô Sara bất chợt xuất hiện ở

Tonkin và gọi tôi ra gặp ở quán trà.

“Phu nhân về nông thôn rồi và nói cô chuyển lời tới cháu.”

Cô cứ ngập ngừng không nói. Tôi im lặng đợi cô một lúc.

“Chồng cháu bị giam ở Guantanamo

[35]

, không biết khi nào sẽ được thả.

Bởi giờ đang trong thời kì chiến tranh mới... Cháu không sao chứ?”

Tôi cố cười và gật đầu. Giờ đã biết được Ali đang ở đâu thì không còn

mong chờ gì nữa.

Năm tôi hai mươi mốt tuổi, Ali đột ngột trở về như trận mưa rào trong đợt

hạn hán kéo dài. Anh được đưa về nhà bố mẹ ở Leeds vào một ngày tháng
ba và khoác ba lô nhỏ trở lại London như không hề có chuyện gì, hệt như
người đi du lịch mấy ngày mới về. Tôi đợi ở ga và ngay cả khi nhìn thấy
hình ảnh cao lớn của anh xuất hiện trong đám người tỏa ra từ ga, tôi không
chạy lại mà chỉ đơn giản là đứng đợi, trống ngực đập thình thịch, tim như
muốn vỡ ra. Ali đi lại cùng bố mình. Anh không nhìn thấy tôi và khi anh
lướt qua, tôi bèn tiến tới bên cạnh anh, thúc một cái rồi cất tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.