CÔNG CHÚA BARI - Trang 23

không biết sợ hãi tới mức nào mà mặc dù sau này chị ấy cứ chối phăng
nhưng tôi thấy lúc đó nước tiểu của chị chảy ròng ròng xuống dưới bắp
chân.

“Mấy đứa ơi, mẹ các cháu đi đâu rồi?”

“Ai thế ạ?”

Tôi không hề sợ hãi mà đứng chặn phía trước hỏi lại, nhưng ông ta vẫn lơ

láo nhìn quanh và lần này thì thò hẳn người vào trong cổng.

“Nếu đúng là nhà này thì cậu là cậu của các cháu đấy.”

Mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, đúng lúc ấy bà ló ra ngoài và

chạy ra cổng, hai tay giơ về phía trước:

“Trời ơi, ai thế này? Cậu làm sao mà tới được đây? Được nghỉ phép à?”

Cậu khi đó mới bước cả người vào nắm lấy hai tay mẹ.

“Chị, em ra quân rồi. Thế anh rể đâu?”

“Chắc anh ấy cũng sắp về đấy, cậu vào đây đi nào.”

Cậu mặc bộ quần áo bảo hộ cũ bạc màu, đeo ba lô và tay cầm cái phong

cầm. Trước khi theo mẹ bước lên hè, cậu lần lượt vò đầu chúng tôi, lúc đó cả
đám còn đang e ngại. Cái điệu bộ ấy của cậu không biết là có thật lòng hay
không nhưng tôi thấy thật khó chịu. Mặc dù sau này trong ba lô của cậu có
nhiều quà rất đẹp, nhưng lúc ấy cậu lại đút tay vào túi và cười hềnh hệch.

“Cậu bắt trên đường để cho các cháu chơi đấy.”

Cậu xòe tay ra và có cái gì đó đen ngòm nhảy về phía chúng tôi. Tôi

nhanh chân lùi lại phía sau mấy bước nhưng chị Hiền thì đã ngồi phịch
xuống đất ngay tại chỗ.

“Ôi mẹ ơi!”

Cái vật rơi xuống đất đó chính là con cóc chúa to bằng nắm tay người lớn,

mắt nó lồi ra, cổ phùng lên và kêu oạp oạp. Tôi xốc nách chị Hiền lên nhưng
mắt của chị ấy đã lộn tròng trắng dã. Mẹ tôi chạy tới ôm lấy chị Hiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.