CÔNG CHÚA BARI - Trang 25

đem ra chợ làng. Đúng lúc mẹ tôi đang chuẩn bị đi chợ thì tôi đi học về, tôi
cứ túm lấy cái quai giỏ vừa lắc đầu quầy quậy vừa khóc.

“Không được, không được.”

“Con à, người chẳng có mà ăn thì lấy đâu ra mà nuôi tới bảy con chó?”

“Bà ơi, ngăn mẹ lại đi.”

Bà tôi chạy ra và dỗ dành chúng tôi.

“Vậy để lại đúng một con còn thì mang đi đi.”

Tôi nhận ra con Chinsung và ôm nó lên vì tôi đã biết nó ngay từ hồi đầu.

Mẹ tôi định tóm lại nhưng bà đã ôm lấy vai tôi và che cho tôi. Con Trắng
thấy mẹ gom hết cả đàn con mang đi vẫn nằm im trong ổ không nhúc nhích.
Tất nhiên cũng đúng là lúc cai sữa cho mấy con chó và mẹ tôi biết ý của con
Trắng.

Con Trắng biến mất vào đúng lúc con Chinsung lớn phổng và hai tai bắt

đầu vểnh lên. Trong lúc tôi đi học, bà và mẹ tôi chắc là cho ai đó bắt nó đi
chứ không đời nào nó tự bỏ đi cả. Con Trắng ngày càng già, cử động chậm
chạp, từ phần thân tới phần đuôi bị ghẻ lở và lông rụng hết chỉ còn trơ thịt
đỏ lòm.

Đáng lẽ phải luộc đỗ đen lên để lấy nước tắm cho nó nhưng lại đúng vào

thời buổi khó khăn, đỗ để nấu bánh tok còn chẳng có thì kiếm đâu ra được
đỗ mà làm như vậy. Giờ đây tôi không còn oán trách cậu tôi nữa nhưng khi
đó, biết rằng cậu đã bắt con Trắng đi, tôi không còn ăn nói tử tế với cậu ấy
nữa. Không chỉ như vậy mà kể cả rất lâu sau này vì cậu tôi mà cả nhà tôi tan
đàn xẻ nghé. Bà tôi kể lại cảnh con Trắng đã rời nhà chúng tôi như thế nào.

“Cậu ấy nói là sẽ mang nó đến cho mấy người trong văn phòng. Thật ra

thì con Trắng cũng đã già lắm rồi. Nó đã sống với gia đình chúng ta phải tới
mươi, mười lăm năm, làm sao có thể nhìn nó chết trong nhà mình được. Vậy
là bà nói cậu ấy mang nó đi. Đã buộc dây vào cổ nó rồi, mới đầu nó cứ
giương cổ lên không chịu đi, thấy thế bà mới vuốt đầu nó dỗ dành ‘mày bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.