CÔNG CHÚA BARI - Trang 53

Chị Hiền nằm cứng đơ với dáng vẻ như thể bị đóng băng. Mang chị vào

trong lều, ba chúng tôi xúm vào xoa tay và chân cho chị. Một lúc lâu sau
như tỉnh khỏi cơn ngủ say, chị mở mắt và tìm chúng tôi. Bà tôi gặng hỏi:

“Trời lạnh như vậy, ra ngoài làm gì?”

“Cháu buồn đái…”

“Đái xong thì vào chứ ở đó làm gì, suýt nữa thì chết cóng.”

Chị Hiền lại nhắm mắt rồi không biết có ngủ lại không mà chẳng thấy

động đậy gì cả. Bố đang xoa tay và má cho chị Hiền vội vàng nói:

“Mẹ, người nó vẫn chưa ấm lại được, chắc phải nấu nước cho nó uống

thôi.”

Bà ra ngoài vại nước lấy nước vào cái nồi và cho lên bếp nấu. Đoạn bà đổ

nước vào đầy bát rồi mang tới cho chị, nhưng chị chỉ nhấp môi mấy cái rồi
lại nằm thượt ra. Cả nhà lại giở hết túi hành lí lôi những bộ quần áo lúc nào
cũng ẩm ướt đông cứng, áp vào ngực chị Hiền hoặc ngồi lên một chốc cho
nó ấm lên rồi dùng làm chăn đắp cho chị. Có lẽ do lửa đốt trong lò đã cháy
nên tấm lót trên những phiến đá bắt đầu ấm lên. Nhưng tôi không hiểu có cái
gì đó giống như làn khói đen bám quanh người chị ấy mà tôi không sao đến
gần để lôi nó ra khỏi người chị được. Tôi nhủ thầm trong đầu:

“Chị ơi, em biết chị định rời bỏ nhà mình.”

Chúng tôi vùi nửa người dưới vào chăn, ngồi gà gật rồi ngủ thiếp đi. Đêm

đó chị Hiền chết. Người chị quá yếu nên khí lạnh không thể thoát ra được.
Thế nhưng bố tôi, bà và cả tôi nữa, không người nào nhỏ một giọt nước mắt.
Bố bọc chị cùng quần áo bằng mấy vỏ bao phân đạm rồi ôm chị bước ra
khỏi lều, mắt quắc lên dữ dội: “Đừng đi theo!”

Mùa đông qua đi, cỏ dại bắt đầu nhú mầm xanh giữa những đám tuyết còn

sót lại. Bà và tôi xuống núi để nhổ các loại rau đang bắt đầu mọc trên cánh
đồng hay trong các vạt ruộng chưa cày. Thứ chúng tôi xin được từ nhà chủ
chỉ là muối và tương, nhưng luộc rau lên rồi trộn với tương hay nấu canh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.