CÔNG CHÚA BARI - Trang 54

vẫn có thể đánh hết cả bát cơm với vị tương ngầy ngậy và mùi rau thơm
ngát. Thêm nữa cơm lại rất dẻo. Bố tôi đi làm cho nhà chủ nhận về không
phải thứ bột mì màu đất vàng mà là bột mì trắng như tuyết. Bà lấy bột đó
trộn cùng rau ngải cứu đem hấp lên thành món bánh gopchangtok có màu
xanh mịn màng.

Vào một ngày bố sửa soạn như mỗi khi đi làm, với áo cánh dày khoác bên

ngoài cái áo không cúc đã bạc màu, thắt chặt dây đôi giày vải rồi ra khỏi
nhà. Theo bản năng mách bảo, tôi biết bố sẽ lên đường đi rất xa. Bố xoa đầu
tôi rồi vội vàng bỏ ngay tay ra, hắng giọng nói:

“Bari à, bố đi mấy ngày sẽ về ngay thôi, con ở lại chăm sóc bà cẩn thận

nhé.”

“Bố đi đâu thế?”

Bố không trả lời mà dặn dò bà:

“Mẹ, con đi chắc cũng phải mất năm ngày, lương thực gom lại chắc cũng

đủ ăn mấy tháng, mẹ đừng tiết kiệm, cứ nấu ăn uống cho thoải mái nhé.”

Bà và tôi đứng ngây ra trong lều. Tôi muốn theo bố qua núi đến tận

đường chỗ vườn trái cây, nhưng bố vừa nói “Lớn rồi đấy”, và mắt quắc lên
làm tôi chỉ còn biết đứng im bên cạnh bà. Bố nhanh chóng biến mất giữa các
lùm cây. Hai bà cháu vẫn đứng ngây trong lều. Bà thấy tôi đứng lặng như
thế thì hình như muốn lảng sang chuyện khác nên lặng lẽ vỗ lưng tôi và thì
thầm:

“Bari à, con nhìn xuống cái cây dưới kia đi. Công đấy!”

Đúng là một con công đực có màu lông ánh vàng với khoang cổ xanh

đậm đang xòe rộng chiếc đuôi đẹp tuyệt trần và nghiêng ngó xung quanh.

Bên cạnh đó là con công cái mập mạp với cái bụng xám đang rẽ lá khô

tìm mồi. Vốn dĩ nếu không nhìn thấy người thân thường xuyên thì hình ảnh
người đó cũng sẽ nhanh chóng phai nhạt. Với tôi, những ngày mùa đông có
bố bên cạnh hình như đã trở thành dĩ vãng. Giống như cái ngày mẹ tôi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.