CÔNG CHÚA BARI - Trang 89

6.

Những ngày dài trong bóng tối, tôi hầu như thoát khỏi cái vỏ là cơ thể

mình. Theo sự hướng dẫn của Chinsung tôi đi theo con đường trắng như ánh
trăng để tới gặp bà, nhưng sau đó thỉnh thoảng khi linh hồn trở lại, quan sát
mới biết được địa ngục là một nơi không khác gì nơi này. Tôi đi trên tàu và
trải qua rất nhiều tầng địa ngục.

Tôi nằm trên sàn tàu không ngừng vang lên tiếng máy ầm ĩ và tiếng sóng

dội vào, nhắm mắt và để linh hồn lơ lửng trên không. Giống như cởi áo hoặc
bóc vỏ cây vậy. Không hề phát ra tiếng động mà chỉ có cảm giác có gì đó
giống như tấm vải mềm bị xé rách, thoát ra khỏi cơ thể tôi và lửng lơ trong
bóng tối.

Sau đó là Chinsung với bộ lông sáng chói xuất hiện, vẫy đuôi trước mặt

tôi. Chúng tôi cứ thế trôi theo con đường với luồng ánh sáng giống như dải
ánh trăng ở giữa, xung quanh là bóng đêm đen ngòm. Đi mãi sẽ thấy một bờ
sông dìu dịu gió và một cây cầu. Phía dòng sông vẫn là một màu đen kịt.
Chỉ cây cầu là sáng lên giống như được rọi đèn và đứng sau đó là bà tôi với
vạt váy trắng dịu dàng bước tới.

“Bari à, theo bà đi.”

Bà tôi đi trước và khi bước lên cầu, cây cầu bị vây bởi ánh sáng cầu vồng

vô cùng rực rỡ. Chinsung cũng bước đằng trước tôi. Tôi đi sau và bắt đầu
bước trên chiếc cầu vồng. Khi đó trong dòng nước sông đen ngòm vọng lên
tiếng la hét của nhiều người. Tiếng thét như muốn rách ra của người phụ nữ
xin được cứu mạng, tiếng khóc lóc thảm thiết và thổn thức, tiếng rên rỉ vì
ốm đau, tiếng trẻ con gào khóc, tiếng thét lên đau đớn vì bị đánh “ối giời ơi,
ối giời ơi”, tiếng nấc lên ầng ậc, tiếng quai hàm không ngớt run rẩy vì lạnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.