CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 158

"Sao mày không ở suốt đêm ngoài đường ấy?" Bà thét lên.

Sara đặt những thứ mới đi mua về lên bàn và nói "Các thứ bà yêu cầu đây

ạ."

Người đầu bếp nhìn món đồ cằn nhằn. Trông nét mặt bà ta lúc này có một

cái gì đó có vẻ hài hước nhưng thật độc ác.

"Cháu ăn tối được không ạ?" Sara hỏi nhỏ giọng yếu ớt.

"Giờ này còn cơm cháo gì nữa. Hết tất cả rồi." Đó là câu trả lời của bà

đầu bếp. "Mày tưởng là tao còn phần cơm cho mày vào cái giờ này ư?"

Sara đứng lặng một hồi rồi nói lí nhí "Tôi không được ăn tối." Em nói rất

nhỏ vì sợ sẽ run lên.

"Có mấy mẩu bánh mì trong chạm ấy. Giờ này chỉ có thế thôi."

Sara đi vào lấy mấy mẩu bánh mì để ăn, nhưng nó đã khô cứng vì quá cũ

và bà đầu bếp quá tàn nhẫn chẳng cho em chút gì để ăn với những mẫu
bánh mì tồi tệ đó. Bà biết lúc nào cũng an toàn khi trút mọi nỗi bực tức của
mình lên đầu Sara.

Leo hết ba tầng cầu thang để lên được căn phòng áp mái sau một ngày

lao động cực nhọc thật chẳng dễ chịu chút nào đối với một đứa trẻ yếu ớt
như Sara. Lúc nào em cũng thấy nó cao quá và dốc quá, riêng hôm nay em
cảm tưởng như nó dài vô tận. Rất nhiều lần em phải dừng lại đứng tựa vào
tay vịn để nghỉ. Leo lên đến bậc thang cuối cùng em nhìn thấy có ánh sáng
mờ mờ hắt qua khe cửa, báo hiệu Emengade đã leo lên và đang đợi, thật là
niềm động viên an ủi quý giá đối với em, nhất là vào lúc này. Thật khủng
khiếp nếu như em phải bước vào căn phòng trống rỗng hoang tàn một mình.
Sự hiện diện của Emengade đã sưởi ấm lòng em đôi chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.