Thật đúng là bị ta nói đúng sao…
“Ngươi…ngươi tìm Thái Hậu làm gì…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta
lấy thân phận của ngươi đi nói chuyện với bà ta, Đông Nguyên quốc cùng
Tây Ương quốc nếu muốn kết minh, như vậy đối phó với Bắc Xương quốc
là chuyện chính của cả hai nước, mặc dù Đông Nguyên quốc hiện tại có
chút nghèo túng, nhưng việc xuất binh, xuất chút tiền tài, không thể thiếu.”
Ta kinh hãi: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải sẽ giận dữ
sao, nói ngươi lập gia đình liền quên máu mủ, cư nhiên giúp đỡ Tây Ương
quốc lợi dụng Đông Nguyên quốc?”
Vô Mẫn Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thực rất hiểu bà ta.”
“…” Ta khóc nói: “Ngươi rất tự tiện, cũng không thương lượng cùng
ta một chút.”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi tới tháng cũng không hề
thương lượng cùng ta một chút đâu.”
“…”
Đó là chuyện ta có thể quyết định sao? ! Còn thương lượng gì!!!
“Vô Mẫn Quân! Ngươi không cần cố tình gây sự! Ta biết ngươi tới
tháng nhất định rất khó chịu, nhưng…nhưng chuyện này cũng không phải
vấn đề của ta!” Ta tức giận chỉ hắn.
Vô Mẫn Quân kì quái nhìn ta: “Không phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ
lại là vấn đề của ta?”