CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 170

“Vâng, Tây Hoàng…”

Ngô Ung vô cùng xấu hổ rời khỏi ngự thư phòng, ta chống đầu ngồi ở

ghế trên, vừa tự hỏi Ngô Ung đã xảy ra biến cố gì, vừa chờ Vô Mẫn Quân
nhảy xuống dưới.

Nhưng mà đợi nửa ngày cũng chẳng thấy hắn có ý nhảy xuống, ta khó

hiểu, nhỏ giọng nói: “Vô Mẫn Quân? Vô Mẫn Quân? Mau xuống đây!”

Vô Mẫn Quân không phản ứng.

“? ? ?” Ta càng thêm khó hiểu, nhịn không được phi thân nhảy lên trên

xà ngang, kết quả lại phát hiện Vô Mẫn Quân đang ghé vào mặt trên, cười
đến gập cả thắt lưng.

Ta: “…”

“Cười gì mà cười! ! !” Ta phát điên “Hay lắm sao mà cười? !”

Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, ta bừng tỉnh đại ngộ: “Ta đã biết!

Đều là do ngươi, đều là do ngươi nói ngươi thích bị người đối đãi thô bạo,
mới làm hại Ngô Ung biến thành như vậy … ! Ngươi còn dám cười!”

Vô Mẫn Quân rốt cục tạm thời ngưng cười, lau lau nước mắt ở khóe

mắt, nói: “Ta khi đó cũng không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy, thật sự là
thu hoạch ngoài ý muốn, ha ha ha ha… Ngươi bây giờ còn nghĩ muốn đem
hắn kéo về làm Phò mã của ngươi hay không?”

“…”

“Đương nhiên không muốn!” Ta phẫn nộ nói.

Vô Mẫn Quân cười to: “Cũng đúng, nhìn bộ dáng ghét bỏ vừa rồi của

ngươi … Ha ha ha ha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.