Ánh mắt Vô Mẫn Quân một chút cũng khôgn chuyển: “Không có.”
“…” Phủ nhận cũng quá nhanh…
Ta xấu hổ nói: “Vậy ngươi vì sao lại tự nhiên hôn ta…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ngươi không phải thật cẩn thận sợ
Ngô Ung hiểu lầm cái gì sao? Ngươi đã để ý đến suy nghĩ của hắn như vậy,
ta liền biết thời biết thế giúp ngươi một phen .”
Ta nghi hoặc nói: “Ta có để ý đến cảm nhận của hắn sao? Cái này
không phải vì ta sợ lời đồn đại ‘Tây Hoàng là đoạn tay áo’ truyền loạn khắp
nới sao? Vốn lần trước bởi vì ngươi, làm hại mọi người đều đang nói
Trường Nghi công chúa làm người… thích bị hành hạ, chẳng lẽ bây giờ còn
muốn để cho Tây Hoàng cũng xuống nước? Vợ chồng hai người, không
được một cái thanh danh tốt, thật cũng quá bi kịch …”
Vô Mẫn Quân rốt cục ngẩng đầu nhìn ta: “Ồ? Là vì vậy?”
“Bằng không thì sao?” Ta cầm lấy một quả vải, đem vỏ lột ra, nói với
Vô Mẫn Quân nói: “Há mồm.”
Vô Mẫn Quân mỉm cười hé miệng.
Ta đem vỏ vải quẳng vào mồm lại, tự mình ăn quả vải, ừm, quả nhiên
rất ngon.
Vô Mẫn Quân: “…”
Sắc mặt Vô Mẫn Quân đen thui, nhổ vỏ vải ra, dường như không có
việc gì nói: “Hiện tại ngươi nên đi thương lượng với Thái Sư một chút, làm
thế nào để thừa dịp rối loạn này mà tiến vào, tấn công Bắc Xương quốc.”
Ta nói: “Ngươi muốn đi đánh giặc?”