Bọn họ đại khái suy nghĩ, hoàng đế này thật quá vô dụng…
Vừa nghe ta nói để cho Vô Mẫn Quân xử trí, Lưu Á lộ ra thần sắc
khiếp sợ cùng với tuyệt vọng, Vô Mẫn Quân lạnh lùng tới gần nàng, mà
Lưa Á vẫn đang ngồi ở bên bờ ao sen, trốn cũng chưa nghĩ tới chỗ mà trốn.
Ta nghĩ nghĩ, sợ Vô Mẫn Quân thật sự hạ sát thủ, vì thế kêu lên:
“Hoàng hậu, tùy tiện đánh một chút hết giận là được, đừng quá dùng sức!”
Lưu Á: “…”
Lưu á quay đầu nhìn ta với ánh mắt tuyệt vọng, ai, nàng không biết, ta
đây là đang cứu nàng đó.
Vô Mẫn Quân đi tới bên cạnh Lưu Á, Lưa Á lạnh run cúi gục đầu
xuống, tựa hồ muốn nhận phán xét của Vô Mẫn Quân, ta cũng có chút khẩn
trương, không biết Vô Mẫn Quân sẽ làm cái gì.
“Loại chuyện này chưa từng ai có lá gan như vậy, về sau ta cũng hy
vọng không gặp phải, Lần này, Hoàng Thượng tín nhiệm ta như vậy…” Vô
Mẫn Quân bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, thản nhiên cười với ta, sau đó tiếp
tục xoay người nói với Lưu Á: “Ta trừng phạt ngươi nhẹ nhàng vậy.”
Dứt lời, vươn chân ngọc, đưa tới gần Lưu Á, nhẹ nhàng đá một cái…
Lưu Á ngã luôn xuống ao sen…
Ta: “…”
Thị vệ: “…”
Lưu Á: “…”
“A!” Lưu Á hiển nhiên không biết bơi, ở dưới ao sen hét chói tai liên
tục, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Kêu la cái gì, đứng thẳng lên, nước