CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 321

Hắn nhìn ta cười, ta nghĩ ta đại khái biết vì sao khi vũ cơ liếc mắt đưa

tình về phía chúng ta, phô bày cả bộ ngực ra, một chút phản ứng hắn cũng
không có , bởi vì chẳng phải do hiện tại hắn đang ở trong thân mình ta, ánh
mắt kia của hắn sáng lấp lánh, nếu nói là ánh mắt vũ cơ là ánh sáng ngọn
lửa thì ánh mắt của Vô Mẫn Quân có thể ví như ánh trăng mỏng, chỉ là
ngọn lửa sao có thể tranh huy hoàng cùng nhật nguyệt được?

Ta bị ý nghĩ của chính mình khiến cho có chút ngượng ngùng, chỉ có

thể cúi đầu, lại uống một ngụm rượu.

Ca múa đã xong, đã đến liệc yến tiêc, một mâm các đồ ăn theo quy củ

được bưng lên, mỗi loại đồ ăn đều là sắc hương vị câu toàn, tản mát ra làm
cho người ta ngón trỏ đại động mùi, ánh sáng màu sắc trong vắt xinh đẹp,
cắn một cái lại lưu lại mùi hương thơm ngát trong miệng.

Ăn trong chốc lát, mọi người bắt đầu tửu lệnh, xét thấy trình độ văn

hóa của ta không cao, ta tỏ vẻ không tham gia, hôm nay để hoàng hậu thay
ta “Xuất chinh”, chúng thần tử ngay từ đầu không đáp ứng, nhưng thấy Vô
Mẫn Quân ra trận, liền tỏ vẻ có thể đồng ý.

Vô Mẫn Quân ra trận, tự nhiên không nói, người này cũng thật là biến

thái, nhìn bộ dáng hắn giống như không học vấn không nghề nghiệp, nhưng
võ công cao cường, văn hóa cũng cao, làm thi ngâm đối, dẫn chứng phong
phú, quả thực là hạ bút thành văn. Tóm lại, không một lần phải uống rượu.

Chẳng qua là hắn không muốn nhưng ta muốn uống rượu, cho nên ta

có chút bất mãn, âm thầm nói cho hắn có thể không cần tranh cường háo
thắng như vậy, hoàn toàn có thể thua một hai phen, ta rất nguyện ý uống
rượu .

Vô Mẫn Quân liếc ta một cái xem thường.

Dùng bữa xong, thời gian đã hơi trễ, tuy rằng trên trời vầng trăng đang

tỏa sáng nhưng mà so với mặt đất toàn là tuyết trắng, ánh trăng có vẻ loãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.