CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 40

mắt đầy lệ, nước mắt lẫn với lớp trang điểm trên mặt, tuy nói đây là khuôn
mặt của ta, nhưng vừa thấy vậy, vẫn cảm thấy có chút dọa người…

Nhưng nghĩ một chút, cũng đúng thôi, tuy rằng Vô Mẫn Quân vẫn

biểu hiện thần kinh vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng rốt cuộc vị hoàng đế
này, vị hoàng đế vừa mới mất, là phụ thân của hắn… Hắn làm sao có thể
không đau khổ được?

Ta mới nghĩ như vậy, lại bỗng nhiên cảm thấy bên đùi truyền đến một

trận đau nhức, đau tới mức nước mắt ta lập tức dũng mãnh chảy ra, sau đó
lớn tiếng khóc rống.

… Được lắm, tự nhiên lấy châm đâm ta…

Phản ứng của ta là do việc tốt của Vô Mẫn Quân làm, đại khái hắn

thấy ta quên khóc cho nên đâm ta một cái để cho ta nhớ ra, thế nhưng hắn
một chút cũng không nhẹ tay, đam thẳng vào huyệt đạo của ta, ta đau tới
mức chảy nước mắt, oa oa khóc lớn.

Ban đầu Hưu Ấp vương bên cạnh chỉ dựa vào trên giường nhỏ giọng

khóc nức nở, thấy ta bỗng nhiên khóc lớn, liếc mắt nhìn ta khó hiểu một
cái, cắn chặt răng, cũng lớn tiếng khóc lên: “Hoàng huynh!”

Không hổ là thúc điệt chung một dòng máu, đều dối trá như vậy…

Ta ở một bên vừa khóc lớn hô “Phụ hoàng”, trong lòng lại loáng

thoáng nghĩ rằng ta vừa mới nghĩ Vô Mẫn Quân là vì thương tâm quá độ
mới nhịn không được mà khóc, mà người thật sự thương tâm quá độ sao có
thể chú ý tới tới ta có khóc hay không, thậm chí còn lấy châm đâm ta chứ?
Nếu thật sự là người thương tâm khóc, cũng sẽ không trong lúc đang khóc
dở mà lại còn chú ý tới người bên cạnh, còn lộ ra biểu tình khó hiểu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.