CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 41

Vô Mẫn Quân, chẳng lẽ không đau khổ sao?

Thời điểm cha ta mất, ta không có đau khổ lắm, nhưng… ta dù sao

cũng không giống với Vô Mẫn Quân.

Hắn là thái tử duy nhất, chắc hẳn Tây Ương hoàng đế đối đãi với hắn

rất tốt bởi vậy mới nuội dậy hắn thành cái loại tính tình âm dương quái khí
như vậy nhưng vì sao một chút tình cảm đối với phụ thân mình hắn cũng
không có?

Nghi hoặc lại nghi hoặc, ta tiếp tục lên tiếng khóc lớn, lão nhân gia tóc

trắng xoá cùng công công bên cạnh đều đến an ủi ta, ta ứng phó lung tung,
lại nghe thấy Vô Mẫn Quân nhỏ giọng nói với ta: “Để cho bọn họ đi ra
ngoài hết đi, nói người và Hưu ấp vương muốn yên lặng một chút.”

Ta nhanh chóng nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, để cho ta

cùng thúc phụ cùng nhau ở bên cạnh phụ hoàng…”

Lão nhân gia tóc trắng xóa kia nói: “Dạ vâng…” Dừng một chút, lại

nói: “Bi thương trước mặt nhưng thái tử cần phải nghe di chỉ lưu lại của
tiên hoàng trước đã —— Tào công công, đọc đi.”

Tào công công kia gật gật đầu, lau lau nước mắt, được nhắc tới thì

đứng lên, ta cũng không có văn hóa gì nghe cũng không hiểu lắm, mơ hồ
chỉ nghe thấy cái gì mà “Trước đây tiên hoàng của chúng ta đều có đức tính
của Nghiêu Thuấn, nhưng trẫm không sánh được… Vô Mẫn Quân phẩm
hạnh thiện lương, văn võ song toàn, nay giao Tây Ương quốc này, nguyện
lấy hiếu liêm chi đức, bảo vệ thiên hạ dân chúng, lấy dũng mãnh chi tư,
bình tứ phương loạn thế…”

Nói ngắn gọn, ngôi vị hoàng đế này xác định nhường lại cho Vô Mẫn

Quân là không thể nghi ngờ, ta vụng trộm liếc liếc mắt một cái về phía Vô
Mẫn Quân, thấy thần sắc của hắn quả nhiên thả lỏng không ít, nhưng mà
sắc mặt Hưu Ấp vương thì không được tốt lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.