Lời này của Vô Mẫn Quân phân tích thật lợi hại, lại châm ngòi đúng
vào quan hệ của Thịnh An quận chúa cùng mọi người trong gia tộc, rất là
vô sỉ. Sau khi nói xong, Vô Mẫn Quân từ từ liếc mắt nhìn ta một cái, ta lập
tức hiểu ý: “Không quan hệ, không quan hệ, ta không đề phòng là được…”
“Như vậy không được!” Thịnh An quận chúa thét to “Khanh ca ca,
huynh nhất định phải phòng bị tốt! Muội, muội không sao, muội vốn cũng
không tính đi cùng với bọn họ, sau khi cha muội mất thật sự còn một chút
tài sản muội biết ở chỗ nào khôn gbị mất, nhưng bọn họ lại không biết, luôn
luôn truy vấn muội lại còn gạt muội, để cho muội tới ám sát huynh… Sau
khi muội trở về, lập tức mang theo tài sản này, tự mình đi Nam Văn quốc…
Muội làm quận chúa lâu như vậy, nghĩ chính mình cái gì cũng biết, kết quả
là vẫn là công dã tràng… Muội, muội vẫn nên ẩn cư thì hơn…”
Bởi vì Vô Mẫn Quân không ngừng đưa ra ám hiệu, ta cũng ngồi
xuống, do dự nói với Thịnh An: “Du Nhi, nói như vậy, muội phải chịu khổ
rồi…”
“Không khổ!” Thịnh An quận chúa cao giọng, hai mắt dịu dàng tình tứ
nhìn ta, “Hoàng Thượng, Du Nhi nguyện ý!”
Nói xong lại thở dài: “Chỉ tiếc, hiện tại muội cũng không thể ở cùng
một chỗ với hoàng thượng…”
Kỳ thật lời nói này của nàng ít nhiều cũng mang theo chút ý tứ ám chỉ,
nếu “ta” thật sự thích nàng như vậy, làm sao không nghĩ ra biện pháp được?
Nhưng ta cũng chỉ giả bộ mơ hồ, an ủi nói: “Nếu kiếp sau có duyên…”
Vô Mẫn Quân vỗ tay mà cười: “Đừng nói kiếp sau, về sau có lẽ cũng
có cơ hội đấy.”
Thịnh An liếc ta một cái, gật đầu nói: “Chỉ mong…”