Vì sao Vô Mẫn Quân lại phải nói lặp đi lặp lại vậy chứ, ta rất muốn
nôn…
Vô Mẫn Quân chậm rãi nhìn nhìn ta, nói: “Nô tì bái kiến hoàng
thượng.
“À, ừ…”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu, lại nhìn về phía Thịnh An công chúa: “Du
Nhi tỷ tỷ, từ lúc muội cùng Hoàng Thượng gặp mặt tới nay, tổng cộng mới
có khoảng mười ngày, nào có thể có cái gì là yêu hay không yêu đâu? Kỳ
thật mặc dù muội ở bên cạnh hoàng thượng, nhưng thường xuyên cảm thấy
hoàng thượng thực ưu sầu, muội biết trong lòng hoàng thượng có một
người khác, cũng biết nàng ta là ai…”
Vô Mẫn Quân nói đến đoạn này, đưa mắt đầy ẩn ý nhìn Thịnh An,
Thịnh An không tin nhìn nhìn ta một cái, cắn cắn môi, lại cúi đầu.
… Mệt người… Vô Mẫn Quân rốt cuộc muốn làm thì làm, sao lại
muốn ta ngay tại chỗ biểu diễn cảnh nôn sao? Lại còn mạnh miệng như
vậy… ?!
“Nhưng vì dân chúng hai nước, thiên hạ thương sin, giang sơn xã tắc,
chúng ta là phải ở cùng một chỗ. Trước thiên hạ quốc gia, tư tình nữ nhi có
là gì? Muội biết, hoàng thượng đã hy sinh rất nhiều, muội cũng vậy…” Vô
Mẫn Quân hít một hơi thật sâu, để nước mắt không rơi, hắn tiếp tục nói
“Hơn nữa, việc đã đến nước này, muội biết tình cảm giữa hai người các
ngươi, nhưng Du Nhi tỷ tỷ, tỷ có nghĩ tới hay không, hiện tại tỷ nói cho
hoàng thượng kế hoạch của gia tộc tỷ, vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ
phòng bị, người trong nhà tỷ tất nhiên biết, là tỷ nói cho hoàng thượng, lúc
đó trở thành phản đồ của gia tộc, chỉ sợ… Bọn họ đối với tỷ hẳn là sẽ
không nương tay, dù sao bọn họ đều giao phó mọi việc cho tỷ —— phải
biết rằng, nếu trong lòng Hoàng Thượng có tỷ, tỷ sẽ phải chết!”