có vẻ hiền lành, còn mang theo một chút đồng tình, tựa như nói “Vì quốc
gia, gả cho kẻ cặn bã này, người thật phải chịu khổ”, khiến cho ta thật
muốn ngửa mặt lên trời thét dài, hộc máu.
Vô Mẫn Quân cố tình không biết tốt xấu, lén lút không ngừng oán
giận với ta: ” Những người Đông Nguyên quốc này sao lại thế? Ánh mắt
nhìn ta kiểu gì thế?”
Ta mặc kệ hắn…
Hai người chúng ta đi vào hoàng cung, bên trong hoàng cung sớm
thiết yến, chỉ chờ hai người chúng ta ngồi vào vị trí, ta cùng hoàng đệ ngồi
ở chỗ cao nhất, Vô Mẫn Quân ngồi bên dưới cạnh ta, Thái Hậu ngồi dưới
cạnh hoàng đệ, Vô Mẫn Quân cùng Thái Hậu mặt đối mặt, bên dưới là một
số quan viên quyền chức khác, tại thời điểm này hoàn toàn không dám phát
ra tiếng.
Mọi người nghiêng đầu lén nhìn bạo quân là ta, bị ta phát hiện, lại lập
tức cúi đầu khúm núm ăn cơm, lại nhìn Thái Hậu cùng Vô Mẫn Quân, thần
sắc Thái Hậu phức tạp nhìn Vô Mẫn Quân, trong ánh mắt mang theo một
vẻ thương tiếc trước kia chưa bao giờ có, mà Vô Mẫn Quân hoàn toàn
không quan tâm tới bà ta, bản thân vùi đầu ăn mấy thứ đồ ăn ở Tây Ương
quốc không có, giống như quỷ chết đói đầu thai, mất hết mặt mũi Trường
Nghi công chúa…
Thấy hắn như vậy, Thái Hậu chẳng những không trách tội, ngược lại
còn hơi hơi thở dài, lắc lắc đầu, tựa như nói “Đứa nhỏ đáng thương, chỉ có
thể ăn cho hả giận …” Hay là nói “Ai, chẳng lẽ Tây Ương quốc không cho
ăn cơm?”
Ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng thật sự phải ăn cho hả giận…
Trận yến hội này giằng co thật lâu, trong đó không ngừng nói lời
khách sáo, thái độ mọi người quá mức khúm núm, ta không đành lòng thấy