CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 87

đức hạnh những người trong gia tộc mình như vậy, vì thế nói mình mệt
mỏi, muốn đi nghỉ.

Vô Mẫn Quân chu miệng, nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa ăn đủ…”

Vô Mẫn Quân luôn luôn ăn rất nhiều, ta cảm thấy ta sẽ bị béo… Ta

theo thói quen trừng mắt nhìn hắn: “Ăn cái gì mà ăn? Đi về!”

Một màn này tất nhiên rơi vào trong mắt mọi người, một đám bọn họ

đều lộ ra vẻ vô cùng đau đớn, đại khái cảm thấy ta vẫn rất ngược đãi
Trường Nghi công chúa…

Ta không nói gì, nhẹ giọng: “Kiểu Nhi, chúng ta đi nghỉ trước đi…

Nàng không mệt sao?”

Vô Mẫn Quân đang ăn canh, nghe vậy lập tức phun ra, cực kỳ bất nhã,

sắc mặt mọi người xám xanh. Vô Mẫn Quân lại xoa xoa miệng, bình tĩnh
nói: “Được, chúng ta đi nghỉ…”

Hắn hiển nhiên là đang nín cười, bởi vậy âm thanh mơ hồ không rõ,

lại giống như là khóc nức nở, mọi người đều liếc mắt, đại khái đều cảm
thấy chúng ta đang diễn trò, mà Vô Mẫn Quân, cũng chính là Trường Nghi
công chúa, chỉ sợ đã oan ức tới mức phát khóc.

Ta hạ giọng: “Mau cút về…”

Đợi tới khi hai người chúng ta rốt cuộc có thể về tẩm cung đã được

chuẩn bị sẵn mà nghỉ ngơi, ta mới nhớ đến một chuyện —— vừa nãy có
người luôn nhìn chằm chằm vào ta và Vô Mẫn Quân, người nọ là đồ đệ của
một trong số những sư phụ của ta, tên là Nguyên Úc, cũng coi như đã luyện
võ với ta từ nhỏ tới giờ, hiện tại đã là ngự tiền thị vệ, quan hệ giữa hắn và
ta cũng bình thường, nhìn chằm chằm Trường Nghi công chúa cũng không
sao, nhưng mà vừa rồi không biết vì sao, hắn lại dùng ánh mắt giết người
để nhìn ta, cũng chính là Vô Mẫn Quân…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.