CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 116

Gió lạnh thổi vào phòng, tiếng đàn hát nơi xa thấp thoáng truyền đến.

Quân Mẫn Tâm nhìn mình trong gương: Trang sức màu đỏ xinh đẹp tuyệt
trần, đôi mắt ánh ra ánh sáng màu đen dịu dàng, trong đau thương xen lẫn
hoang mang.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài cong cong che kín mọi thứ trước

mắt.

Biết không, trên thế giới này chuyện đáng sợ nhất không phải trải qua

khổ sở, mà là vĩnh viễn không biết loại khổ sở này bao giờ mới có thể kết
thúc.

Nàng chợt cảm thấy rất thất bại, vô cùng chán ghét bản thân không

dám đối diện với thực tế, chỉ biết luôn trốn tránh bóng ma Lạc Trường An
hèn yếu khóc một mình.

Trốn tránh như vậy, bao giờ mới thấy điểm cuối.

Bữa tiệc bên kia chắc hẳn đã đến cao trào, Quân Mẫn Tâm cảm thấy

không thú vị liền lấy tỳ bà từ trong phòng ra nửa dựa trên giường tấu lên
một khúc hoàn toàn bất đồng với giọng ca mềm nhẹ nơi xa – 'Thiên Quân
Phá'

Như hai quân giằng co, đi từ thấp đến cao, từ chậm chạp chuyển thành

gấp gáp. Bốn dây như một, trống loạn điên cuồng, mười ngón tay tung bay,
âm thanh cuồng loạn leng keng rạn nứt, thoáng chốc khí thế hào hùng tràn
tới. Ngón tay ngọc nhấn một cái, kết thúc một khúc, chỉ còn dư âm run rẩy.

Quân Mẫn Tâm lắc đầu: Khí thế học được bảy tám phần, nhưng không

có cảnh giới.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu chợt thấy một thiếu niên áo đen đứng ở

cửa, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, mắt phượng môi mỏng, tóc dài như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.