CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 118

Đâu chỉ có biết? Gương mặt này cho dù hóa thành tro bụi ta cũng

không thể quên! Quân Mẫn Tâm cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen nhánh
có mấy phần giễu cợt: “Áo đen hoa văn rồng, trang phục như vậy không
phải ai cũng có thể mặc.”

“Trong tiệc uống hơi nhiều, một mình ra ngoài đi dạo mơ hồ nghe thấy

tiếng tỳ bà nên theo tiếng nhạc đi tới.” Lạc Trường An khoanh tay, kiêu
ngạo nhìn nàng nói: “Hiện tại nói cho ta biết, nàng là ai?”

Quân Mẫn Tâm mím môi không nói, Lạc Trường An cũng không thúc

giục chỉ lẳng lặng dùng đôi mắt như loài ưng đứng đó nhìn nàng. Không
khí nhất thời có chút xấu hổ.

“Không xong rồi Công chúa, Vương Gia và Cừu Tướng quân… Hả?

Đây là ai?” Đang giằng co thì có một người chạy tới, váy lá liễu hai búi tóc,
chính là thị tỳ Mộc Cẩn.

Quân Mẫn Tâm cứng đờ, thầm nghĩ không xong, Mộc Cẩn lúc nào

không đến, lại cố tình đến lúc này!

“A, nàng là nữ nhi của Tĩnh Vương.” Quả nhiên, mắt phượng của Lạc

Trường An nhíu lại rồi chợt cười phá lên nói ra câu nói quen thuộc kia, lời
nói từng chôn vùi nàng trong kiếp trước.

Hắn ta nói: “Đều nói Quân gia sinh mỹ nhân, hôm nay gặp mặt, quả

nhiên danh bất hư truyền.”

Giống như ma chú. Nhịp tim không khống chế được trở nên rối loạn,

có chút khủng hoảng, có chút luống cuống. Rất lâu sau đó, nàng mới dùng
giọng nói tận lực bình tĩnh cứng rắn đáp trả: “Cửu Điện hạ quá khen.”

Trong đôi mắt to mĩ lệ ướt át kia là giận dữ và không cam lòng, giống

như mang theo khiếp sợ, con nai nhỏ hiền lành bị chọc giận. Lạc Trường
An âm thầm cười lạnh một tiếng: Thật thú vị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.