CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 162

Quân Mẫn Tâm cảm thấy tay người con gái kia đang đỡ lấy thân thể

mình dựa vào tường đá nghỉ ngơi. Sau đó, nàng nhìn lên trên dọc theo đôi
tay ngọc mịn màng đeo xiềng xích kia.

Toàn thân váy trắng tóc đen như mực, lông mày tựa viễn sơn, mắt như

thu thủy, da trắng nõn nà. Mặt mày nàng ta khẽ cong, lúm đồng tiền như
hoa, mang theo ba phần linh khí không nhiễm khói bụi nhân gian, siêu
phàm thoát tục, nổi bật đứng đó. Thiếu nữ trước mặt tuối tác cùng lắm chỉ
bằng Tiểu Cửu, nhưng là một tuyệt thế mỹ nhân trong trẻo.

Đó là vẻ đẹp như tiên nhân phiêu dật kỳ ảo.

Tiếng nghẹn ngào bốn phía không ngừng vang lên, trừ Quân Mẫn Tâm

và thiếu nữ mặc áo trắng còn có mấy cô gái cũng bị bắt tới, họ ngồi trong
bóng tối dùng tay áo lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống. Còn có mấy
người nhát gan, không kiềm chế được khóc ra thành tiếng, bi thương lạnh
giọng hô: “Cha, mẹ… con muốn về nhà, hu hu, con sợ…”

Quân Mẫn Tâm giơ tay lên thì thấy trên cổ tay cũng đeo sợi xích bạc,

xiềng xích lạnh như băng ma xát cổ tay mềm mịn, lạnh thấu xương.

Thần sắc Quân Mẫn Tâm nặng nề giật nhẹ sợi xích trên cổ tay thì cảm

thấy cực kỳ đau nhức. Hồi lâu mới giương đôi mắt mờ mịt nhìn thiếu nữ áo
trắng trước mặt, thấp giọng hỏi:

“Cô nương có biết đây là nơi nào không?”

“Ngươi là người ở địa phương khác cho nên không biết.” Thiếu nữ áo

trắng khẽ cười xoay người lại, dải lụa buộc tóc di chuyển trong gió vẽ ra độ
cong duyên dáng dưới ánh trăng. Nàng ta đứng khoanh tay dưới song sắt
cửa sổ, trên dung nhan tinh xảo trải đầy ánh trăng, môi đỏ mọng cũng bị
nhuộm thành màu hồng nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.