CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 231

Trong khoảnh khắc, dường như bà nghĩ tới điều gì đó, đáy mắt bà

thoáng qua một tia thống khổ. Ngón tay lạnh lẽo của bà vuốt ve chiếc cằm
gầy nhọn của nữ nhi, cười nhạo lành lạnh nói:

“Ta hận ngươi làm gì? Ta không hận ngươi, ta không hận ngươi…”

Sau đó một tay bà chỉ trời, bỗng dưng cất cao âm thanh bén nhọn nói:

“Người ta hận chính là Quân Tuyết Lâu! Là phụ thân của ngươi! Liễu
Khinh Nguyệt ta mười sáu tuổi gả vào Tĩnh cung, đến nay đã mười sáu
năm. Ngươi nói xem, đời người có mấy cái mười sáu năm?” Sau đó, bà thở
gấp mấy tiếng, âm thanh dần dần lạnh xuống, giễu cợt nói:

“Hắn không yêu ta, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hắn đã nói cho ta

biết: Cả đời này hắn không thể yêu ta… Bởi vì, chỉ vì ta là thân thích của
Hoàng gia Khương quốc, lưng mang sứ mạng khống chế Tĩnh quốc, một nữ
nhân đáng thương! Ta nghĩ hết mọi biện pháp, dốc hết dịu dàng cả đời,
nhưng tại sao chưa từng giữ được tâm của hắn?”

Mẫu thân… Là do Khương Hoàng chỉ hôn cho phụ thân để khống chế

Tĩnh quốc!!?

Quân Mẫn Tâm mở to mắt, chậm rãi buông lỏng mười đầu ngón tay

đang siết chặt ống tay áo của mẫu thân. Trong nháy mắt nàng cảm thấy
choáng váng, trời long đất lở.

“Nhưng ta thật tâm thương hắn, thậm chí vì hắn mà ngay cả thân phận

của mình ta cũng đã quên. Mấy năm trước phụ thân đe doạ muốn đoạn
tuyệt quan hệ cha con với ta, buộc ta đánh cắp cơ mật của Tĩnh quốc, ta
cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới trộm nửa bản danh sách tân quân Tĩnh quốc trình
lên Hoàng đế. Cả đời ta chỉ phạm sai lầm duy nhất này, chỉ có chuyện này
là có lỗi với hắn! Nhưng hắn lại không niệm mười mấy năm tình nghĩa phu
thê, không niệm ta là mẫu thân thân sinh của ngươi, từ đó hờ hững không
quan tâm tới ta, như vậy có khác gì đày ta vào lãnh cung??!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.