CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 241

“Mẫn Nhi!!!”

Ngay sau đó, một kiếm bay tới mang theo tiếng gió lướt qua tóc mai

của Quân Mẫn Tâm, thẳng tắp ghim vào lồng ngực Vương Phi Liễu thị!!

Trong giây phút đó, máu tươi phun trào như đoá mẫu đơn tầng tầng nở

rộ. Thời gian trôi qua thật chậm, Liễu thị hé mở đôi môi, trâm cài và đồ
trang sức rơi đầy xuống đất, tóc dài tán loạn như yêu. Bà chậm rãi cúi đầu,
không thể tin nhìn chằm chằm đoản kiếm xuyên qua biến mất trong ngực
mình, sau đó bà lui về phía sau, suy sụp ngã xuống.

Khoảnh khắc ấy, tầm mắt Quân Mẫn Tâm bỗng trở nên rõ ràng. Nàng

thấy rõ chuôi kiếm quen thuộc kia, chính là chuôi kiếm Thanh Hồn nàng đã
đưa cho Trần Tịch vào năm đó, nàng còn thấy được Trần Tịch vẫn đang
duy trì tư thế phi kiếm, đôi mắt màu xanh lam vì ngạc nhiên mà mở lớn.
Thậm chí nàng còn nắm được làn gió nhỏ bé khi mẫu thân ngã xuống…

Tay áo tung bay, tóc đen phấp phới, Liễu thị giống như một đoá mẫu

đơn phẫn nộ, cả đoá điêu linh*. Bà nhẹ ngã xuống vũng máu, phát ra âm
thanh rất nhỏ giống như một tiếng thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
(Điêu linh: Tàn lụi, suy yếu, tan tác)

“Ám khí” trong tay Liễu thị lăn nhanh đến dưới chân Quân Mẫn Tâm,

nàng cúi người xuống nhặt lên: Thì ra đây không phải là ám khí gì cả mà
chỉ là một bình thuốc nhỏ làm bằng sứ trắng.

Trong vũng máu, Liễu thị khẽ đóng mở cánh môi nhuộm máu tươi, hơi

thở mong manh nói gì đó, máu tươi từ khoé miệng bà chảy ra ồ ạt. Quân
Mẫn Tâm đờ đẫn ghé tai tới gần thì nghe thấy âm thanh thê thảm xen lẫn
kiên cường truyền tới, yếu ớt như sợi khói nhẹ:

“Cái đó là… thuốc giải, cuối cùng ta… vẫn không nỡ…” Mẫu thân

giật giật đầu ngón tay, dường như muốn chạm tới gương mặt tái nhợt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.