CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 343

Tuấn mã chạy băng băng trên đường, gió bẻ gãy chiếc dù yếu ớt, Quân

Mẫn Tâm nhìn cây dù bị gãy trên đầu không khỏi cúi đầu cười ra tiếng.
Trần Tịch nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng cũng cất cao giọng cười ha ha.

Biết Trần Tịch cũng không có ý giễu cợt, Quân Mẫn Tâm nửa thẹn

thùng nửa buồn bực trừng mắt liếc hắn. Nước mưa khiến đôi mắt đen như
mực của nàng trở nên ôn nhuận mềm mại, đẩy ra từng gợn sóng nhỏ, Trần
Tịch có chút động tình liền cúi đầu khẽ cắn tai nàng.

Quân Mẫn Tâm nhạy cảm, hơi run rẩy, quay đầu cắn lại hắn, vẻ mặt

như một con mèo nhỏ đang giận dữ. Trần Tịch thấy vậy tâm tình liền tốt
lên, càng ra roi giục ngựa, tiếng vó ngựa phát ra dồn dập vội vã.

Vào thành, Quân Mẫn Tâm không chịu nổi cây dù không còn hoàn

chỉnh liền thuận thế ném đi, nàng giang hai tay, ngẩng mặt lên trời để nước
mưa lạnh lẽo gột rửa hết duyên hoa đọng lại trong một năm này.

Bách tính còn đang tắm rửa cầu nguyện trong mưa, vừa múa vừa hát.

Quân Mẫn Tâm vừa xuống ngựa liền đi thẳng vào trong gian hàng: “Bạch
lão, Chu lão, Lý Y Sư! Ta đến rồi!”

Mấy gian hàng được mở nơi phố xá sầm xuất này chính là do Quân

Mẫn Tâm bày mưu tính kế cùng mấy người lão công tượng Trung Nguyên
mà có. Một gian phùng điếm*, một gian trang sức châu báu, tất cả đều là
hàng thủ công tinh xảo mỹ nghệ của Trung Nguyên, mấy người nam nữ trẻ
tuổi năm đó không rời đi cũng lưu lại làm việc vặt trong mấy gian hàng
này, cũng cần cù chịu khó. (Phùng điếm: Cửa hàng may trang phục.)

Dưới đề xuất của Quân Mẫn Tâm, mấy vị lão công tượng dùng kỹ

thuật của mình kết hợp với phong tục thẩm mỹ của người Tây Vực lại, làm
ra được một ít phục trang, còn có hàng thêu dệt tinh mỹ có sẵn của Trung
Nguyên, gọn gàng phù hợp với những người mưu sinh trên lưng lạc đà.
Phương thuốc làm ẩm làn da kia của Lý Y Sư cũng bán rất tốt, ngay cả quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.