CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 390

Thì ra là vậy, chín năm trước phu thê Tần Tuỳ Phong sinh hạ một nữ

nhi, tiểu nha đầu này lớn lên rất tinh quái, được mọi người yêu thích.
Nhưng lão thái quân vẫn hi vọng bọn họ có thể có một nhi tử để trong gia
tộc có một người nam nhân, bây giờ tiểu đệ ra đời coi như là hoàn thành
tâm nguyện của bọn họ.

Quân Mẫn Tâm mừng rỡ, đứng dậy nâng chén, nói năng hùng hồn:

“Vì Đại Tĩnh, vì người thân của chúng ta, cạn chén!”

“Cạn!!!”

Đêm hôm ấy, tất cả mọi người đều được nếm hương vị cay ngọt của

“Tuý Hồng Trần”, bởi cay nóng kéo dài mà dường như lòng người cũng
được rửa sạch duyên hoa, lắng đọng lại… Trong giây phút ấy, tất cả mọi
người đều quên đi ưu sầu, trong lòng chỉ còn lại hi vọng tràn đầy.

Trần Tịch đưa Quân Mẫn Tâm trở lại tẩm điện, lúc này trăng đã lên

đỉnh đầu nên bọn họ không kinh động đến thị nữ.

Quân Mẫn Tâm rửa mặt qua quýt, sắc mặt đỏ hồng do men rượu khiến

dung nhan của nàng vốn đã thanh lệ lại càng trở nên xinh đẹp. Nàng vắt
khô khăn đưa cho Trần Tịch, khoé miệng vẫn mang theo ý cười: “Cả đời
này, đây là lễ sinh thần có ý nghĩa nhất mà ta được trải qua.”

Trần Tịch nhận khăn lau mặt, sau đó kéo Quân Mẫn Tâm vào trong

ngực, nàng hô nhỏ một tiếng ngã ngồi trên bắp đùi thon dài rắn chắc của
hắn. Hai tay Trần Tịch vòng quanh thân thể kiều nhỏ của nàng, hô hấp phả
vào tai nàng, cảm giác nóng bỏng. Trần Tịch lấy ra một chiếc ống nhỏ màu
vàng bọc da, kéo ống tay áo nàng lên buộc chắc ống nhỏ vào cổ tay nàng,
lại kéo tay áo nàng xuống ống nhỏ liền được giấu trong tay áo, không thể
nhìn ra sự khác thường.

“Ám khí?” Quân Mẫn Tâm vô cùng hứng thú quan sát ống nhỏ, cười

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.