Dường như Mục Lặc không đành lòng, giọng nói trở nên mềm mại
hơn: “Không phải nàng đã trả ta một đao sao, coi như huề nhau. Đau đớn là
phương pháp thuần phục tốt nhất, ví như ta không làm, sao nàng có thể cam
lòng đi theo ta?”
“Ngươi cút!!”
“Nàng tình nguyện ở đây làm nha hoàn, chứ không muốn làm thê tử
của ta? Thật buồn cười, nếu như trong lòng nàng thật sự không có Bổn
vương, vậy ngày đó khi ta đoạt lấy thân thể nàng, một đao kia nên cắm sâu
thêm chút nữa!”
“Cút!!!”
Bỗng nét mặt Mục Lặc thay đổi, trầm mặt nói: “Công chúa, ta muốn
người của ngươi, ngươi có cho hay không?”
A, dời mục tiêu sao! Đôi mắt âm lãnh của Quân Mẫn Tâm nhìn thẳng:
“Đại Vương làm tổn thương thân thể nàng, làm lòng nàng tan nát, muốn
một cái xác không thì có ích gì?”
“Ta sẽ chữa khỏi thương thế của nàng.”
Quân Mẫn Tâm lắc đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt thương xót, từ từ nói:
“Vết thương trên người không đáng nhắc đến, vết thương trong lòng là nan
y.”
Mục Lặc trầm ngâm, phân phó thủ hạ lấy thuốc trị sẹo tốt nhất, nhìn
Mộc Cẩn thần hồn điên đảo, sau đó như có chút suy tư rời đi.
Không lâu sau, Cơ Linh đưa tin tức đến, Tĩnh Vương phái Đổng An
và Quân Nhàn đến đàm phán với Mục Lặc lần nữa, tính toán đưa Quân
Mẫn Tâm trở về Tĩnh quốc.