CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 497

viên bảo thủ tuy không nói gì nhưng lại ngầm vô cùng bất mãn với Cơ
Linh.

Quân Mẫn Tâm hiếm có cau mày, tên kia dỗi cho ai xem đây? Thật là

ngày càng quá quắt rồi.

Cũng may bữa tiệc thương thảo điều ước nghị hoà, phân tán đi lực chú

ý của nàng. Mục Lặc híp đôi mắt rắn xanh biếc nói: “Nước ta nguyện lấy
hai ngàn trâu bò, một ngàn tuấn mã, mười rương châu báu, một trăm vũ cơ
nhạc sĩ khác nhau để bồi thường, ký kết hiệp nghị đình chiến với bệ hạ, từ
rày nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?”

Quân Mẫn Tâm nhìn Trần Tịch bên cnạh, Trần Tịch hiểu ý, nghiêm

mặt nói: “Hồ tộc hễ đến thu đông là không đủ lương thảo, ắt xuôi Nam
cướp bóc. Nếu chỉ ký kết hiệp nghị đình chiến tạm thời, không nghi ngờ gì
chính là trị ngọn không trị gốc, khó bảo toàn về sau ngươi sẽ không xuôi
Nam xâm phạm nữa.”

Mục Lặc hơi híp mắt, biết đây là ý của Quân Mẫn Tâm. Hắn liếm môi,

cười lạnh nói: “Bệ hạ có ý gì? Không tin ta sao?”

“Cũng không phải không tin, nếu Đại Vương thành tâm giao hảo với

triều ta, không ngại ký một bản hiệp nghị đình chiến vĩnh viễn đi.” l*Q^Đ
Quân Mẫn Tâm cười chúm chím, sai bảo: “Thẩm Thừa Tướng, đưa thư
nghị hoà mới đến đây.”

Thẩm Lương Ca đứng dậy, dưới ánh mắt của mọi người đặt một cuộc

da dê ố vàng trên án kỳ của Mục Lặc, thong thả mở ra.

Mục Lặc lạnh lùng nhìn Quân Mẫn Tâm chằm chằm. Quân Mẫn Tâm

không để ý lắm, chỉ cười gió nhẹ mây trôi, thong dong nói: “Đừng khẩn
trương, Mục Lặc Vương. Điều kiện Quả nhân đưa ngài rất phong phú, một
người thông minh, vừa nhìn tất sẽ không cự tuyệt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.