CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 367

Ông thả rơi tấm rèm màu xám đang được ông đỡ bằng một ngón tay rồi

quay người lại.

“Người ta nói về tôi như thế à?” ông dịu giọng hỏi. “Rằng tôi bị điên?”
“Đừng làm hại em, em xin ông!”
“Tôi không hề có ý đó,” ông vừa nói vừa buông mình ngồi phịch xuống

một chiếc ghế xô pha nhỏ, kế bên kia chiếc bàn thấp nặng nề. “Chúng ta
đang ở đâu vậy? Không phải ở nhà em đúng không?”

“Không. Trước đây bọn em có một căn hộ ở tầng mười một, trong khu

dân cư, ngay đằng sau bệnh viện, nhưng nó đã bị cháy.”

“Vụ hỏa hoạn kép tuần trước phải không?”
“Đúng rồi,” cô gái đáp, và lập tức trở nên thủ thế.
“Em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Ông mới là cảnh sát chứ đâu phải em!”
“Không quan trọng, dù sao đi nữa thì tôi cũng không quan tâm tới

chuyện đó. Tôi muốn nói chuyện với em về hai cô gái bị treo cổ, hai người
đã đi cùng đám người Trung Quốc ấy.”

“Em chưa bao giờ nghe nói đến cả!” cô gái thu mình lại.
Yeruldelgger không gặng hỏi thêm nữa. Ông chỉ im lặng nhìn cô chằm

chằm, và những gì cô ta nhìn thấy trong ánh mắt đó lập tức làm cô gái sụp
đổ. Đó không phải là đe dọa, chỉ là sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
Một sức mạnh bắt rễ trong người đàn ông này như tảng đá trên thảo
nguyên.

“Em xin ông, tại sao ông lại làm phức tạp mọi thứ lên? Hãy chiếm đoạt

em, hãy tìm cho ông khoái lạc, hãy làm những gì ông muốn! Tại sao ông lại
muốn nói về họ?”

“Tại sao em lại không muốn nói với tôi về họ?”
“Vì nếu em nói, Chuluum sẽ biết và em sẽ không bao giờ có thể làm việc

ở Altaï được nữa. Sau đó em biết phải kiếm sống thế nào đây?”

“Nhưng nếu em không nói, em sẽ không bao giờ làm việc được nữa.

Không ở đâu cả!” Yeruldelgger ung dung giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.