CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 471

“Không, lúc này tôi đang giải quyết các món nợ của mình. Nhưng khi đã

xong, tôi hứa với em tôi sẽ làm lại cuộc đời.”

“Mong các vị thần lắng nghe ông…,” cô gái lẩm bẩm.
“Các vị thần chẳng can dự gì ở đây cả. Các vị thần dõi theo chúng ta, vậy

thôi! Khi chuyện này kết thúc, hãy làm như tôi; quên Chuluum đi và tìm
tình yêu ở nơi khác.”

“Lời khuyên hay lắm. Liệu ông có tình cờ sẵn sàng chút ít cho chuyện đó

không?”

“Rất tiếc!” Yeruldelgger mỉm cười dang hai cánh tay ra.
“Cho dù chỉ một đêm?”
“Cho dù chỉ một đêm!”
“Một đêm duy nhất, một đêm không bao giờ có thêm đêm khác,” cô gái

thì thầm với giọng gần như phiền muộn. “Chỉ một lần thôi, như một món
quả nhỏ, ông biết đấy. Chỉ một chút kỷ niệm giữa ông và em, một chút
hạnh phúc nhỏ nhoi cùng với chút ít tình yêu trong đó, để em nhớ tất cả
những gì ông vừa nói với em. Như những món đồ lưu niệm nhỏ cho khách
du lịch, ông biết đấy, những món đồ mà khi ông lắc lên sẽ có tuyết rơi trong
đó. Như thế, vào những ngày buồn, em sẽ lắc ông trong đầu để cảm thấy dễ
chịu hơn. Chỉ ông và em ở bên nhau…”

Yeruldelgger sắp trả lời và ánh mắt cô gái đang chăm chú nhìn vào môi

ông thì ai đó gõ lên cánh cửa lều đang để mở. Đó là một trong hai cậu nhóc
đã nhóm lửa.

“Bà già muốn gặp ông!” cậu nhóc nói với viên cảnh sát, cậu nhóc tựa lên

khung của để cúi người ngó vào trong, bàn chân đặt trên ngưỡng cửa lều.

Yeruldelgger thở dài đi tới chỗ cậu nhóc. Ông đập vào cổ tay cậu nhóc

nhanh tới mức cậu nhóc không kịp thấy cú đánh giáng xuống. Bị mất thăng
bằng vì bất ngờ, cậu nhóc ngã sóng soài xuống sàn lều.

“Người ta chưa bao giờ dạy chú em là không được gõ lên cửa một căn

lều hả? Hay không được phép tựa lên khung cửa? Hay không được đặt chân
lên ngưỡng cửa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.