CÔNG NƯƠNG XÁM - Trang 87

"Anh cảm thấy cần bảo vệ cậu ấy," Sophie nhận thấy.

"Tất nhiên rồi; nó là em trai tôi." Anh tiến về phía giường và vuốt mái

tóc nâu rối bù của Gabriel; Gabriel quay đi và phát ra tiếng khó chịu nhưng
không tỉnh dậy.

"Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh vì phản bội cha mình."

Sophie nói. "Anh vừa nói- rằng anh sợ điều đó. Rằng cậu ấy sẽ liệt hành
động của anh vào việc phản bội cái tên Lightwood."

"Tôi nghĩ nó đã bắt đầu nghi ngờ cái tên Lightwood. Như tôi đã từng,

ở Madrid." Gideon bước xa khỏi chiếc giường.

Sophie cúi đầu. "Tôi rất tiếc," cô nói. "Tiếc cho cha cậu. Dù mọi người

có nói gì về ông ấy, hay về những điều anh đã làm, ông ấy vẫn là cha anh."

Anh quay về phía cô. "Nhưng, Sophie..."

Cô không nói anh về việc dùng tên thánh của cô. "Tôi biết ông ấy đã

làm những điều đáng trách," Cô nói. "Nhưng dù sao cậu nên được thương
xót cho ông ấy. Không ai có thể lấy đi nỗi buồn từ cậu; nó thuộc về cậu, và
cậu thì cô đơn."

Anh nhẹ chạm vào má côi bằng đầu ngón tay. "Em có biết tên của em

có nghĩa là "sự thông thái" không? Nó rất đúng."

Sophie nuốt xuống. "Cậu Lightwood..."

Nhưng những ngón tay của anh đã ôm lấy gò má cô và anh đang cúi

xuống để hôn cô. "Sophie," anh thì thầm, rồi đôi môi họ gặp nhau, một cái
chạm nhẹ mở đường cho sự mạnh mẽ hơn khi anh tiến vào. Nhẹ nhàng và
cẩn thận, cô vòng tay- chai sần vì giặt đồ và mang vác, vì cạo lò sưởi, bụi
và đánh bóng, cô phiền muộn nhưng anh dường như không thấy phiền hay
chú ý đến- qua vai anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.