CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 118

Violet vỗ vào tay con trai. "Đừng có bảo vệ không hợp lý quá như thế.

Nếu cậu ấy thử đưa con bé ra ban công, mẹ hứa con có thể lao ra đó cứu em
gái con. Nhưng cho đến khi những chuyện như thế xảy ra, làm ơn công
nhận khoảnh khắc lộng lẫy của con bé."

Anthony liếc chòng chọc ngược về phía Simon. "Ngày mai con sẽ giết

cậu ta."

"Con yêu," Violet nói, lắc đầu. "Mẹ không có ý tưởng nào là con có thể

dễ kích động như thế. Người khác có thể nghĩ, là mẹ con, mẹ phải biết
những điều ấy, đặc biệt là con là con đầu lòng của mẹ, và vì vậy mẹ đã biết
con nhiều nhất trong bất cứ đứa con nào, nhưng–"

"Phải Colin đó không?" Anthony ngắt ngang, giọng nghèn nghẹt.

Violet chớp mắt, rồi nheo lại. "Tại sao, phải, chính thằng bé đấy. Không

dễ thương khi nó trở về sớm sao. Mẹ khó có thể tin vào mắt mình khi mẹ
thấy nó vào một giờ trước. Thực sự thì, mẹ–"

"Con tốt hơn nên đến đấy." Anthony nhanh chóng nói. "Colin trông có

vẻ cô đơn. Tạm biệt mẹ."

Violet quan sát Anthony chuồn đi, đoán chừng là để thoát khỏi bài giảng

của bà. "Thằng nhỏ ngốc nghếch." Bà làu bàu với bản thân. Không ai trong
số các con bà có vẻ như biết được bất kỳ mánh bịp nào bà dùng. Chỉ là
những lời ba hoa liên quan đến những chuyện lặt vặt, và bà có thể tống khứ
bất cứ đứa nào trong chúng chỉ trong nháy mắt.

Bà thở dài hài lòng và lại tiếp tục quan sát con gái mình, bây giờ đang ở

hướng đối diện phòng khiêu vũ, tay con bé thoải mái ôm lấy khủy tay công
tước. Chúng tạo thành một cặp đôi đẹp nhất.

Phải, Violet nghĩ, mắt bà trở nên mơ màng, con gái bà sẽ là một nữ

Công tước tuyệt vời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.