CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 121

Cánh cửa gần như mở ra ngay lập tức bởi viên quản gia nhà Bridgerton.

Simon đưa danh thiếp cho ông ta. Viên quản gia, một người cao gầy, với cái
mũi khoằm, nhìn danh thiếp của anh chỉ đúng một phần tư giây trước khi
gật đầu, và thều thào. "Lối này, thưa ngài."

Rõ ràng, Simon nhăn nhó nghĩ, anh đã được mong đợi.

Tuy nhiên, những gì không được trông chờ, là cảnh tượng đang đợi anh

khi anh bước vào phòng khách nhà Bridgerton.

Daphne, dễ nhận thấy trong chiếc áo lụa màu xanh da trời nhạt, ngồi trên

mép ghế sofa dệt hoa xanh lục của bà Bridgerton, gương mặt cô như được
trao thưởng với một trong những nụ cười tươi rói phóng khoáng khác.

Đó sẽ là một hình ảnh đáng yêu, nếu cô không bị vây quanh bởi ít nhất

nửa tá đám đán ông, một người trong số đó thực sự đang khụy một gối, dập
dìu những lời thơ đáng buồn nôn ra khỏi miệng.

Dựa vào những lời bóng bẩy tự nhiên của bài ca tụng, Simon cực kỳ hy

vọng một cành hoa hồng đâm chồi từ miệng gã đần này vào bất cứ lúc nào.

Toàn bộ cảnh tượng này, Simon quyết định, là ít thú vị nhất.

Anh dán chặt cái nhìn soi mói của mình vào Daphne, người đang hướng

thẳng nụ cười tuyệt diệu của mình vào gã hề ngâm thơ, và chờ đợi cô nhận
ra anh.

Cô không thế.

Anh ngước xuống nhìn, và nhận ra bàn tay không cầm nắm gì của anh

đang siết chặt lại thành đấm. Anh lướt mắt từ tốn khắp phòng, cố gắng
quyết định gã nào sẽ giơ mặt ra để anh dùng nắm đấm đó.

Daphne mỉm lười lần nữa, và lại không dành cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.