CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 123

mặc một chiếc áo dài màu xanh biển đậm, và nở một nụ cười có thể đọ với
Daphne về mức độ tỏa sáng.

"Đức ngài!" Bà phấn khích nói. "Thật là thú vị khi gặp ngài. Sự hiện

diện của ngài là niềm vinh dự của tôi."

"Cháu khó có thể tưởng tượng được mình ở bất kỳ nơi nào khác." Simon

lầm rầm khi anh nâng đôi tay đeo găng của bà lên và hôn vào đó. "Con gái
bác là một quý cô đặc biệt hiếm có."

Nữ Tử tước thở dài hài lòng. "Và thật là những bông hoa vô cùng, vô

cùng đáng yêu." Bà nói, ngay sau khi hoàn tất việc say sưa với niềm kiêu
hãnh nhỏ nhoi của một người mẹ. "Có phải chúng từ Hà Lan không? Hẳn
phải mắc khủng khiếp."

"Mẹ!" Daphne nói dữ dội. Cô gỡ tay ra khỏi cái nắm chặt của một gã

cầu hôn đặc biệt tràn trề năng lượng và di chuyển đến kế bên. "Ngài Công
tước có thể nói gì về chuyện đó đây?"

"Tôi có thể nói với bà tôi mua chúng bao nhiêu." Anh nói với nụ cười

nửa miệng quỷ quái.

"Anh sẽ không làm thế."

Anh chồm người tới trước, hạ giọng để chỉ Daphne có thể nghe được.

"Không phải tối qua cô đã nhắc nhở tôi là một Công tước sao?" Anh thầm
thì. "Tôi nghĩ cô nói với tôi tôi có thể làm bất cứ gì tôi muốn."

"Đúng, nhưng không phải cái này." Daphne nói với cái phẩy tay thô bạo.

"Anh không bao giờ nên thô thiển như thế."

"Đương nhiên là Công tước không thô thiển." Mẹ cô thét lên, rõ ràng là

chết khiếp trước việc Daphne thậm chí có thể nhắc đến một từ như vậy
trước mặt anh. "Con đang nói gì vậy? Sao cậu ấy có thể thô thiển?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.