CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 125

Violet gần như mỉm cười. "Nếu bất kỳ ai nên biết, đó phải là con,

Daphne. Bây giờ, nếu con tha lỗi cho mẹ, mẹ có việc phải làm. Ồ, Cậu
Crane! Cậu Crane! Mẹ cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi không
để cậu ra về đúng giờ." Bà giục giã, nắm lấy tay Cậu Crane không may và
dẫn ra cửa, chỉ vừa vặn cho cậu ta đủ thời gian tạm biệt.

Daphne quay sang Simon với vẻ thú vị. "Tôi hoàn toàn không thể quyết

định là bà tỏ ra lịch sự kinh khủng hay khiếm nhã một cách sắc sảo."

"Lịch sự một cách sắc sảo, có lẽ?" Simon nhẹ nhàng hỏi.

Cô lắc đầu. "Ồ, rõ ràng là không phải thế."

"Có thể chọn một từ khác, đương nhiên, là–"

"Khiếm nhã chết đi được?" Daphne cười toe và dõi theo mẹ cô vòng tay

qua Quý ngài Railmont, chỉ vào Daphne để cậu ấy có thể gật đầu chào tạm
biệt, và dẫn cậu ra khỏi phòng. Và rồi, cứ như có ma thuật, những gã trai
chải chuốt còn lại xì xầm những lời chào vội vã và nối gót theo sau.

"Năng lực khác thường, phải không?" Daphne thì thầm.

"Mẹ cô? Bà là một điều kỳ diệu."

"Bà sẽ quay lại, hiển nhiên là thế."

"Thật đáng tiếc. Và giờ đây tôi nghĩ tôi thực sự có cô trong nanh vuốt

mình một cách hoàn toàn hợp lý."

Daphne phá ra cười. "Tôi không biết là mọi người coi anh là kẻ trác táng

như thế nào. Khiếu hài hước của anh còn hơn cả tuyệt vời."

"Và tại đây chúng ta – những kẻ trác táng – nghĩ cả hai ta đều quá ranh

mãnh cho trò hề này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.