CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 162

gửi một cái lườm hiểu biết đến cuối bàn tại chỗ Hyacinth – "nếu đứa con
gái nhỏ nhất của mẹ ném món đậu dưới gầm bàn."

Simon chỉ kịp ngước lên khi Hyacinth thét. "Làm sao mà mẹ biết?"

Violet lắc đầu khi bà đảo mắt. "Con yêu của mẹ," bà nói, "khi nào thì

con mới học được rằng mẹ biết tất cả mọi thứ?"

Simon quyết định anh có một lòng kính trọng vô bờ bến dành cho Violet

Bridgerton.

Nhưng ngay cả vậy, bà xoay sở để hoàn toàn làm bối rối anh với một

câu hỏi và một nụ cười. "Nói cho bác biết, thưa Đức ngài," bà nói, "cháu có
bận gì vào ngày mai không?"

Bất chấp mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh biếc, bà nhìn quá giống

Daphne khi bà hỏi anh câu hỏi ấy đến nỗi, anh mụ đi trong giây lát. Đó hẳn
phải là lý do duy nhất anh không quan tâm nghĩ đến trước khi lắp bắp. "K-
không. Cháu nhớ là không."

"Xuất sắc!" Violet hét lên, rạng rỡ. "Vậy cháu phải tham gia với gia đình

bác vào chuyến vòng quanh Greenwich."

"Greenwich?" Simon lặp lại.

"Phải, bọn bác đã có kế hoạch về một buổi dã ngoại gia đình vào vài

tuần trước. Tất cả đã nghĩ là sẽ đi thuyền, sau đó có lẽ là buổi ăn ngoài trời
bên bờ hồ của sông Thames." Violet mỉm cười tự tin trước anh. "Cháu sẽ
đến, phải không?"

"Mẹ." Daphne xen ngang. "Con chắc là Công tước có rất nhiều cuộc gặp

gỡ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.