CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 160

Nhưng Simon được sắp chỗ ngồi, hiển nhiên, là chỗ ngồi đối diện cuối

bàn, xa với hai người anh lớn nhất nhà Bridgerton (không phải là ngẫu
nhiên bởi sự sắp xếp của Violet, anh quả quyết), nên khá là tương đối đơn
giản khi phớt lờ họ đi, và thay vào đó là tận hưởng sự tương tác với Daphne
và các thành viên còn lại của gia đình. Thỉnh thoảng, một người trong số họ
hỏi thẳng anh một câu gì đó, và anh trả lời, và rồi anh trở lại với việc thinh
lặng quan sát của mình.

Cuối cùng, Hyacinth, ngồi ngay bên phải Daphne, nhìn thẳng vào mắt

anh, và nói. "Ngài không nói nhiều lắm, phải không?"

Violet sặc một ngụm rượu vang.

"Ngài Công tước," Daphne nói với Hyacinth, "đang tỏ ra lịch sự hơn

chúng ta, những người liên tục nhảy vào các cuộc trò chuyện, và ngắt ngang
người khác cứ như là sợ có ai đó có thể sẽ không thể nghe thấy."

"Em không quan tâm đến điều đó." Gregory nói.

"Mẹ cũng không quan tâm." Violet bình luận cộc lốc. "Gregory, ăn món

đậu của con đi."

"Nhưng Hyacinth–"

"Quý bà Bridgerton," Simon nói lớn, "cháu có thể nhờ bác giúp lấy thêm

món đậu tuyệt vời này không?"

"Dĩ nhiên là được," Violet bắn một cái nhìn tinh quái đến chỗ Gregory.

"Con hãy chú ý đến việc ngài Công tước đang ăn món đậu của ngài ấy như
thế nào."

Gregory liền ăn món đậu của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.