CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 158

"Chết cũng không dọa được nó." Violet suy tư. "Nhưng có lẽ mẹ có thể

đe dọa bằng cách bán con ngựa của nó đi."

"Thằng bé sẽ không bao giờ tin mẹ đâu."

"Phải, con đúng. Mẹ quá dễ mềm lòng." Violet nhăn mặt. "Nhưng nó sẽ

tin nếu mẹ bảo nó sẽ bị cấm cưỡi ngựa hằng ngày."

"Cái đó có thể thành công đấy." Daphne đồng ý.

"Tốt. Mẹ nên đi và dọa vài thứ với thằng nhỏ." Violet bước được hai

bước, rồi quay lại. "Có con cái quả thật là một thử thách."

Daphne chỉ mỉm cười. Cô biết đó là thử thách mà mẹ cô luôn sùng bái.

Violet hắng giọng một cách êm ái, tín hiệu cho việc quay lại một cuộc

theo luận nghiêm túc hơn. "Mẹ hy vọng bữa tối nay sẽ tốt đẹp, Daphne. Mẹ
nghĩ Hastings có thể là một người tuyệt vời với con."

"Có thể?" Daphne trêu chọc. "Con nghĩ Công tước rất hợp với các cuộc

hôn nhân, ngay cả khi có hai đầu và chúng phun phèo phèo khi nói
chuyện." Cô phá ra cười ngặt nghẽo. "Từ cả hai cái miệng!"

Violet mỉm cười một cách độ lượng. "Con có thể nghĩ chuyện này khó

tin, Daphne, nhưng mẹ không muốn thấy con đơn giản chỉ là lấy bất kỳ ai.
Mẹ có thể không ngớt giới thiệu con với các chàng trai phù hợp, nhưng chỉ
là bởi vì mẹ muốn con được càng nhiều người cầu hôn càng tốt, để con có
thể chọn một người chồng." Violet mỉm cười buồn bã. "Đó là giấc mơ đáng
hy nhất vọng của mẹ, được thấy con hạnh phúc, như mẹ đã từng hạnh phúc
với cha con."

Và rồi, trước khi Daphne có thể trả lời, Violet biến mất khỏi Đại sảnh.

Để lại Daphne với cũng với những ý nghĩ ngổn ngang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.