CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 165

Anh bật cười. "Tôi rất yêu thích đi du lịch bằng thuyền, ngay cả nếu chỉ

đi xuống Greenwich, và hơn nữa, sau chừng ấy thời gian bôn ba trên biển,
tôi hay tưởng tượng có một chuyến tham quan đến Đài Thiên văn Hoàng
gia để ngắm Thiên Đỉnh ở Greenwich." Anh nghiêng đầu về phía cô. "Cô
có biết nhiều về ngành hàng hải và kinh độ không?"

Cô lắc đầu. "Rất ít, tôi e là thế. Tôi phải thú nhận là tôi thậm chí không

chắc Thiên Đỉnh ở Greenwich này là cái gì."

"Nó là một điểm từ tất cả các kinh độ được đo đạt lại. Nó đã từng được

sử dụng để các thủy thủ và những nhà hàng hải đo đạt khoảng cách theo
chiều dọc từ vị trí khởi hành của họ, nhưng vào thế kỷ trước, nhà thiên văn
học hoàng gia quyết định chọn Greenwich làm điểm khởi đầu."

Daphne nhướng mày. "Nghe có vẻ như chúng ta tự cao tự đại quá, anh

có nghĩ vậy không, chỉ định chúng ta như là trung tâm của thế giới?"

"Thực ra, khá là tiện lợi để có một điểm chung thống nhất khi một người

cố gắng thử điều khiển tàu trên vùng biển lớn."

Cô trông vẫn còn nghi ngờ. "Vậy tất cả mọi người đều đồng ý chọn

Greenwich? Tôi thấy thật khó tin khi người Pháp không khăng khăng đòi
đó là Paris, và Đức Giáo hoàng, tôi chắc chắn, sẽ yêu thích Rome hơn..."

"Chà, chính xác, đó không phải là một sự thỏa thuận." Anh thừa nhận

với một nụ cười. "Không có một hiệp ước chính thức nào cả, nếu đó là ý cô.
Nhưng Đài Thiên văn Hoàng gia công bố một bộ biểu đồ và bản biểu xuất
sắc vào mỗi năm – gọi là Lịch Hàng hải. Và một thủy thủ sẽ chẳng khác
nào mất trí khi thử ra khơi nơi đại dương mà không có một cuốn trên boong
tàu. Và kể từ khi Lịch Hàng hải đo kinh độ với Greenwich như là điểm
zero... thì chà, mọi người khác đều chấp nhận nó."

"Anh có vẻ biết khá rõ về vấn đề này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.