"Thật sao? Tại sao anh lại nghĩ thế?"
Simon cân nhắc trong một thoáng, tự hỏi sẽ thế nào nếu có lẽ sự thiếu
nhiệt tình với Lịch sử của anh do chán ghét với địa vị Công tước, và tất cả
giá trị truyền thống bao phủ quanh nó. Cha anh đã quá say đắm với tước
hiệu...
Nhưng đương nhiên tất cả những gì anh nói; là, "Thật sự tôi không biết.
Chỉ là không thích, tôi cho là vậy."
Họ rơi tõm vào khoảnh khắc im lặng thấu hiểu, dòng sông hiền hòa thổi
lên những cơn gió làm rối tung mái tóc. Sau đó Daphne mỉm cười, và nói.
"À, tôi sẽ không xin lỗi lần nữa, vì tôi cũng thấy đó là sự hy sinh một cách
không cần thiết khi đặt nó vào tay anh, nhưng tôi vui vì anh không khốn
khổ sau khi bị mẹ hăm dọa đi cùng với chúng tôi."
Cái nhìn anh trao cho cô phảng phất sự mỉa mai. "Nếu tôi không muốn
tham gia, sẽ không có gì mà mẹ cô nói có thể trói chặt sự hiện diện của tôi
cả."
Cô khịt mũi. "Và điều ấy đến từ người người đàn ông vờ tán tỉnh tôi,
người của công chúng, tất cả bởi vì anh ấy quá lịch sự để từ chối những lời
mời từ những người vợ mới của bạn anh ấy."
Một cái trừng mắt khá cáu kỉnh ngay lập tức làm tối sầm mặt anh lại. "Ý
cô có nghĩa là gì, cô là người của công chúng?"
"À, tôi..." Cô chớp mắt trong ngạc nhiên. Cô không biết ý cô là gì. "Tôi
không biết." Cuối cùng cô nói.
"Vậy, đừng nói về nó nữa." Anh gầm gừ, sau đó ngồi lại xuống ghế.
Mắt Daphne tập trung chú ý một cách không giải thích được vào một vệt
ướt trên rào chắn, khi cô đấu tranh với việc nén một nụ cười ngớ ngẩn trên