CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 291

Nếu Simon đúng trong ước lượng của anh về thời gian cuộc hành trình

của họ – và cô có cảm giác anh thường đúng về những việc như thế này;
những người thích toán thường thế – thì họ gần như đã đi được nửa đường
của chuyến đi. Gần đến Quán Rắc Giấy và Tìm.

Gần đến đêm tân hôn của cô.

Lạy Chúa, cô phải thôi nghĩ về những từ ngữ thống thiết như thế.

Chuyện này ngày càng trở nên lố bịch.

"Simon?"

Anh không động đậy. Bây giờ khiến cô phát cáu.

"Simon?" Lần này lớn hơn một chút.

Khóe môi anh khẽ xoắn lại, trễ xuống thành một vẻ khó chịu nho nhỏ.

Daphne dám chắc rằng anh đang cố quyết định cô nói có đủ inh ỏi để anh
tiếp tục vờ ngủ hay không.

"Simon!" Cô thọc anh. Mạnh bạo, ngay chỗ tay anh khoanh lại trước

ngực. Không có cách nào anh có thể nghĩ một người lại có thể ngủ được với
điều đó.

Hàng mi anh lay động rồi mở ra, và anh tạo nên một tiếng thở nhẹ buồn

cười rõ mồn một – nghe như phần lớn mọi người vẫn làm khi họ thức giấc.

Anh thật giỏi, Daphne nghĩ với sự thán phục miễn cưỡng.

Anh ngáp. "Daff?"

Cô nói toạc ra. "Chúng ta tới nơi chưa?"

Anh chà xát cơn buồn ngủ không tồn tại khỏi mắt. "Em nói gì cơ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.