CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 302

Daphne phải buộc bản thân cô thôi nghiến răng liên tục. "Em thật sự

ghét cảm giác thấy chính mình ngu ngốc đến thế nào vào ngay lúc này." Cô
lầm bầm.

Anh chồm tới và tách tay cô ra. "Daphne." Anh nói khẽ khàng, xoa

những ngón tay cô bằng những ngón tay anh. "Em có bất cứ khái niệm nào
về chuyện gì xảy ra, giữa một người đàn ông và một người phụ nữ không?"

"Em không có bất kỳ manh mối nào." Cô nói một cách thành thật. "Anh

nghĩ em hẳn phải biết, với ba anh trai, và em đã nghĩ cuối cùng em sẽ biết
hết sự thật vào tối qua, khi mẹ em–"

"Đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa." Anh nói bằng một tông giọng lạ

lùng nhất. "Không một từ nào nữa. Anh không thể chịu được lâu hơn."

"Nhưng–"

Đầu anh gục vào tay, và trong một khoảnh khắc, Daphne nghĩ anh có thể

đang khóc. Nhưng rồi, khi cô ngồi đây, tự trừng phạt chính bản thân vì đã
làm cho chồng cô khóc than trong ngày cưới của anh, cô nhận ra vai anh
đang rung lên vì tiếng cười.

Quỷ tha ma bắt.

"Anh đang cười em?" Cô gầm gừ.

Anh lắc đầu, không nhìn lên.

"Vậy thì anh cười cái gì?"

"Ôi, Daphne." Anh thở hắt ra. "Em còn nhiều thứ cần phải học đấy."

"Chà, em không bao giờ nghi ngờ về điều đó." Cô cằn nhằn. Thực ra,

nếu mọi người không mải mê giữ cho các quý cô trẻ tuổi hoàn toàn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.