CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 329

Cô là vợ anh, anh nhắc nhở bản thân. Anh phải có thể thấy cô bất cứ khi

nào chết toi nó là anh sẵn lòng.

Anh bước xuống Đại sảnh, và xoay sở mở cửa phòng ngủ của Công

tước, hoàn toàn chuẩn bị để giảng đạo cho cô vài thứ (chủ đề, anh chắc
chắn, sẽ tự đến với anh khi cần thiết), nhưng cô không có ở đây.

Simon chớp mắt, không thể tin được vào mắt mình. Cô đang ở cái nơi

khỉ gió nào? Đã gần nửa đêm. Cô phải ở trên giường.

Phòng thay phục trang. Cô phải ở phòng thay phục trang. Người phụ nữ

nhỏ bé ngốc nghếch ấy khăng khăng mặc áo ngủ mỗi đêm, dù Simon sẽ cởi
nó ra khỏi cô những phút sau đó.

"Daphne?" Anh quát tháo, cáu gắt bước về phía cánh cửa phòng thay

phục trang. "Daphne?"

Không có tiếng trả lời. Và không ánh sáng hé ra giữa cách cửa và sàn

nhà. Chắc chắn cô không thay đồ trong bóng tối.

Anh giật mạnh mở cửa ra. Cô hoàn toàn rõ ràng là không ở đây.

Simon kéo mạnh dây chuông. Không phải dễ. Rồi anh sải bước xuống

Đại sảnh, và chờ xem tên hầu nào đủ bất hạnh để phải trả lời lệnh gọi của
anh.

Đó là một trong những cô hầu ở tầng trên, một cô nàng tóc vàng hoe nhỏ

tẹo mà anh không thể nhớ tên. Cô nhìn một cái vào gương mặt anh và trắng
bệch.

"Vợ ta đâu?" Anh tru tréo.

"Vợ Ngài, thưa ngài?"

"Phải." Anh sốt ruột nói. "Vợ ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.