CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 330

Cô ta đơ người chòng chọc nhìn anh.

"Ta cho rằng cô biết ta đang nói về ai. Cô ấy cao khoảng bằng cô, với

mái tóc dài màu hạt dẻ..." Simon có lẽ sẽ nói nhiều hơn nữa, nhưng biểu
cảm kinh hãi của cô hầu khiến anh cảm thấy khá xấu hổ trước lời châm
biếm của mình. Anh thở ra một hơi dài, căng thẳng. "Cô có biết cô ấy ở đâu
không?" Anh hỏi, giọng mềm mỏng hơn, mặc dù không phải cái mà ai đó
có thể miêu tả như dịu dàng.

"Bà ấy không ở trên giường sao, thưa Ngài?"

Simon hất mạnh đầu về phía căn phòng trống rỗng của anh. "Rõ ràng là

không."

"Nhưng đó không phải là nơi bà ngủ, thưa Ngài."

Hai hàng lông mày anh dính chặt vào nhau. "Cô nói gì cơ."

"Không phải bà ấy–" Đôi mắt của cô hầu mở lớn kinh hãi, rồi điên

cuồng bắn xung quanh Đại sảnh. Simon chắc chắn cô ta đang tìm kiếm cho
một lộ trình thoát thân, không một chút nghi ngờ nào. Hoặc chuyện đó,
hoặc có ai đó có thể cứu cô khỏi cơn cuồng nộ cáu tiết của anh.

"Nói nhanh đi." Anh quát ầm.

Giọng của cô hầu rất nhỏ. "Không phải bà ấy ở tại phòng ngủ của nữ

Công tước?"

"Phòng ngủ của..." Anh cài chốt cửa cơn thịnh nộ xuống. "Kể từ khi

nào?"

"Từ hôm nay, tôi cho là thế, thưa Ngài. Chúng tôi tất cả đều chắc rằng

ngài và bà đây sẽ cư ngụ trong những căn phòng riêng biệt, vào cuối thời kỳ
trăng mật."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.