CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 332

Khi anh giơ nắm đấm lên để dộng vào lần nữa, thì anh nhận ra có thể cô

thậm chí đã không khóa cửa. Anh có cảm thấy như một thằng ngốc không
nếu–

Anh vặn cái nắm cửa.

Cô đã khóa nó. Simon chửi thề ngay lập tức và hết sức trôi chảy dưới

hơi thở. Buồn cười làm sao chưa một lần nào anh chửi rủa nhiều đến thế
trong cuộc đời nói lắp của anh.

"Daphne! Daphne!" Giọng anh lẫn đâu đó giữa tiếng gọi và thiếng thét.

"Daphne!"

Cuối cùng, anh nghe tiếng những bước chân di chuyển trong phòng.

Tiếng "Vâng?" vọng ra từ giọng cô.

"Để anh vào."

Một khoảng im lặng, và rồi, "Không."

Simon trừng trừng nhìn cánh cửa gỗ vững chắc trong cơn sốc. Anh chưa

bao giờ nghĩ cô sẽ không tuân theo một lời yêu cầu trực tiếp như thế. Cô là
vợ anh, chết tiệt nó. Không phải cô đã hứa sẽ vâng lời anh?

"Daphne." Anh điên tiết nói. "Mở cánh cửa này ngay lập tức."

Cô hẳn phải rất gần cửa, vì anh thực sự nghe cô thở dài trước khi nói.

"Simon, lý do duy nhất để anh vào phòng này sẽ là nếu em có kế hoạch để
anh vào giường em, điều mà em sẽ không làm thế, nên em sẽ rất cảm kích –
thật tế em tin rằng tất cả những ai trong nhà cũng sẽ rất cảm kích – nếu anh
có thể đi khỏi đây và về phòng ngủ đi."

Miệng Simon thật sự há hốc ra. Anh bắt đầu nhẩm tính trọng lượng của

cánh cửa, và ước lượng cái thứ chết dẫm này đòi hỏi bao nhiêu lực mỗi giây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.