CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 347

"Anh ngủ sao?" Daphne hoài nghi hỏi. Cô giật mạnh chiếc bốt bên kia ra

có tí dễ dàng hơn, và nhấc chân anh – có cảm giác nặng như chân người đã
chết – lên giường.

Anh trông trẻ ra và thanh thản với hàng mi đen láy trên mí mắt. Daphne

với tới và vén những lọn tóc lòa xòa khỏi trán anh. "Ngủ ngon, anh yêu."
Cô thầm thì.

Nhưng rồi khi cô bắt đầu di chuyển, một cánh tay anh phóng vụt ra và

bao lấy cô. "Em đã nói em sẽ ở lại." Anh nói một cách buộc tội.

"Em nghĩ anh đã ngủ!"

"Không cho em quyền được phá vỡ lời hứa." Anh giật mạnh tay cô, và

cuối cùng Daphne ngừng lại, bỏ cuộc, ngồi xuống cạnh anh. Anh thật ấm
áp, và anh là của cô, và thậm chí nếu cô phải lắp đi nỗi sợ hãi về tương lai
của họ, ngay tại thời điểm này, cô không thể thoát khỏi cái ôm ghì chặt dịu
dàng của anh.

Daphne thức dậy vào một giờ hay khoảng chừng ấy sau đó, ngạc nhiên

rằng cuối cùng cô đã ngủ quên. Simon vẫn nằm cạnh cô, khe khẽ ngáy. Họ
đều đang mặc quần áo, anh trong bộ trang phục sực nức mùi whiskey, và cô
trong chiếc áo ngủ của mình.

Dịu dàng, cô chạm vào má anh. "Em làm gì với anh đây?" Cô thì thầm.

"Anh biết đó, em yêu anh. Em yêu anh, nhưng em ghét những gì anh đang
làm với bản thân mình." Cô thở ra một hơi thở yếu ớt. "Và cả với em. Em
ghét những gì anh đang làm với em."

Anh đổi chỗ một cách ngái ngủ, và trong một khoảnh khắc kinh hãi, cô

sợ rằng anh sẽ tỉnh dậy. "Simon?" Cô thều thào, rồi thở ra nhẹ nhõm khi anh
không trả lời. Cô biết cô không nên nói lớn như thế, khi cô không sẵn sàng
để anh nghe, nhưng anh nhìn quá ngây thơ vô tội trên chiếc gối trắng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.