CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 346

vào lúc này. Cô mệt mỏi và anh đang say, và đây chỉ đơn giản là chưa phải
lúc.

"Anh hãy vào giường nào." Cuối cùng cô nói.

Anh chăm chăm nhìn cô trong một lúc lâu, đôi mắt đong đầy vẻ cần

được xoa dịu cũ kỹ. "Đừng rời khỏi anh." Anh thì thầm.

"Simon." Cô lặng người.

"Làm ơn đừng rời khỏi anh. Ông ấy đã bỏ đi. Mọi người đều bỏ đi. Rồi

chính anh cũng bỏ đi." Anh siết chặt tay cô. "Em ở lại."

Cô run rẩy gật đầu, và đứng dậy. "Anh có thể ngủ để giã rượu trên

giường em." Cô nói. "Em chắc chắn anh sẽ cảm thấy tốt hơn vào sáng
sớm."

"Nhưng em sẽ ở lại với anh?"

Đó là một sai lầm. Cô biết đó là một sai lầm, nhưng cô vẫn nói. "Em sẽ

ở lại với anh."

"Tốt lắm." Anh loạng choạng đứng lên. "Bở vì anh không thể – anh thực

sự–" Anh thở dài và quay đôi mắt đau đớn qua cô. "Anh cần em."

Cô dẫn anh vào giường, gần như ngã xuống khi anh đổ nhào xuống tấm

nệm. "Nằm đấy." Cô yêu cầu, rồi quỳ xuống cởi đôi bốt của anh ra. Cô đã
làm thế này cho các anh trai cô trước đây, nên cô biết phải chộp lấy phía
gót, chứ không phải phía đầu ngón chân, nhưng chúng quá chật, và cô ngã
sóng soài khi cuối cùng cũng tuột được một chiếc ra.

"Trời hỡi." Cô lầm bầm, đứng dậy để lặp lại cái việc bực mình ấy. "Và

họ nói phụ nữ là nô lệ của thời trang."

Simon tạo ra một tiếng ồn nghe rất đáng ngờ là tiếng ngáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.